thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Thơ có nhiều khi là một vũ khí tự vệ
 
dù chẳng có ai tấn công
dù vô tình hay cố ý
dù chẳng có ai rỗi hơi để đi tấn công
một người đã rớt vũ khí
tối qua khi edit một quyển sách tôi đã tóm được câu này
ta không chiến tranh với người chết
tối qua tôi nghĩ mình nên bỏ làm thơ
vì chẳng còn gì để tự vệ
chẳng ai đi chiến tranh với người chết
 
dù chẳng ai để ý
dù chỉ là đôi mắt lơ đãng không chú ý
dù đôi khi là một cái nhìn năn nỉ, nài nỉ
tôi cứ muốn cầm một cái gì đó như là vũ khí
để tự vệ
nhiều năm qua khi đi trên đường
tôi đã nhìn người nhiều hơn là người ta nhìn mình
để chú ý
xem có ai nhìn mình không
 
giống như khi tôi cho nổ một trái bom trong phòng riêng
hay trong nhà cầu khi một mình
tôi nhìn tôi trong gương
nhìn đôi mắt như chiếc lá vàng
tôi thỉnh thoảng có cảm giác ai đó nhìn mình
như chiếc lá nhạt nhẽo
tôi cố gắng phản ứng như một phản xạ
như một giấc mơ bị quay ngược
từ lúc mới bắt đầu hoá thân
 
tôi nghĩ đến lúc quay lại
trong một lâu đài hoang vắng chỉ còn phế tích
đào bới một chân dung không có chiều sâu
như một ảo giác non nớt
như một phần thân thể bị cắt đứt
cứ nằm hoài trên giường khóc lóc tiếc thương
tôi chẳng hề nghĩ đến việc sẽ trôi đi
như sáng nay
tôi đi metro đến potomac river và ngồi xuống bên cạnh nó
 
 
 
-------------------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021