thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
“Tác khúc” & những mảnh thơ
 
Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn
 
 
 
CRISTINA PERI ROSSI
(1941~)
 
Lời người dịch:
Trước đây, tôi đã có lần giới thiệu một số bài thơ trong EVOHÉ của Peri Rossi. Lần này, tôi xin giới thiệu thêm một số bài khác trong tập thơ đó. Dưới đây, tiếp theo bài “Composición” [“Tác khúc”] là những mảnh thơ-một-câu và vài bài thơ ngắn vô đề. Tất cả đều xoay quanh 3 điều: ngôn ngữ, thơ và người đàn bà.
 
 

Tác khúc

 
Hiện thực duy nhất là ngôn ngữ.
 
Nàng đã nhìn đăm đăm vào tôi.
 
Tôi nghĩ tôi đã run rẩy.
 
UUUUUUUúúúú                  hú                 con tàu biển?
 
                                         Người đàn bà của tôi.
 
Duy nhất
 
                                         hiện thực?
 
                                                                                      những con chữ.
 
 
 

[những mảnh thơ khác trong EVOHÉ]

 
*
 
Trong cuộc tẩu thoát của chữ, người đàn bà nằm trần truồng.
 
*
 
Khi những con chữ tẩu thoát, chỉ còn người đàn bà ở lại.
 
*
 
Người đàn bà xướng âm và con chữ bị ám.
 
*
 
Người đàn bà bị bắt cóc bởi một cuộc tẩu thoát vội vã của những con chữ.
 
*
 
Người đàn bà bị ám trong một cuộc bắt cóc của những con chữ.
 
*
 
Con chữ và em bị tôi làm ẩm ướt.
 
*
 
Người đàn bà bị ám bởi thơ.
 
*
 
Chúng tôi đang bước tới với phong khí của một cuộc khiêu vũ bịt mặt.
Chúng tôi vẫn còn đang bước tới.
Lúc rạng đông những đường phố buồn bã.
Nàng khuyên tôi đi gặp một bác sĩ tâm thần
Tôi ném một vần thơ vào mặt nàng
như một hòn đá.
 
Tình yêu là câu hỏi của những con chữ.
 
*
 
Tôi lấy chiếc đàn ra và xướng lên danh tính của người đàn bà;
tất cả những dây đàn rung ngân
và nàng mở đôi chân ra.
 
*
 
Hàng ngày, khi tôi thức giấc, công việc đầu tiên của tôi,
gọi tên nàng.
Nếu tôi quên, nàng sẽ không có mặt ở đây, tôi sẽ mất nàng
mãi mãi
trong những trang sách tôi đọc ngày hôm trước.
 
 
-----------
Dịch từ bài "Composición", và những mảnh thơ vô đề trong Cristina Peri Rossi, EVOHÉ (Montevideo, Uruguay: Editorial Girón, 1971).
 
Một số bài thơ khác trong EVOHÉ:
 
... Đàn bà là những cuốn sách phải được viết ra / trước khi chết / trước khi bị nuốt chửng / trước khi bị thiến... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn]
 
Truyện ngắn của Cristina Peri Rossi:
 
Chuyện tình  (truyện / tuỳ bút) 
Nàng nói nàng yêu tôi và trao cả đời nàng cho tôi. Thoạt tiên, tôi thật xúc động — đây là lần đầu tiên một điều như thế xảy ra trong đời tôi. Nhưng sau một lúc thì hai vai tôi bắt đầu đau nhức... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Theo dấu thời gian  (truyện / tuỳ bút) 
Tôi đến một thành phố nơi tất cả trẻ con đều muốn biết thời gian chính xác. Chúng bước qua các đường phố với vẻ nghiêm trọng. Hai bàn tay nhét vào túi, nét mặt đăm chiêu, với dáng dấp của những người đang bận rộn vì công việc, chúng dõi đôi mắt xuống mặt đất, nhẩm tính từng giây, từng phút trôi qua... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Những lá cờ  (truyện / tuỳ bút) 
Một lá cờ được trao cho mỗi người chết. Một nghi thức đơn giản luôn luôn được cử hành theo cùng một cách tại nhà riêng, không có người ngoài qua lại ồn ào. Trước hết, hai viên sĩ quan đến báo tin buồn cho các thân nhân. Rồi họ bắt đầu chuẩn bị nghi thức trao cờ... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Dấu chấm  (truyện / tuỳ bút) 
Lúc chúng tôi đến với nhau, nàng đã nói, “Em sẽ cho anh một dấu chấm. Nó rất quý báu — đừng để mất nó. Hãy gìn giữ nó để dùng đúng lúc cần thiết. Đó là vật quan trọng nhất em có thể cho anh; em làm thế vì em tin tưởng vào anh — anh đừng làm em thất vọng.” ... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Giữa lưỡi gươm và bức tường  (truyện / tuỳ bút) 
Thật khó có kẽ hở nào để len lỏi giữa một lưỡi gươm và một bức tường. Nếu cố tránh lưỡi gươm, tôi phải lùi lại đến khi chạm bức tường, và cái lạnh của bức tường làm tôi đông cứng. Nếu tôi cố gắng lách ra khỏi bức tường để tiến tới, thì lưỡi gươm đâm vào cổ tôi... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
... Vài tượng đang ngồi, đan áo, và thân thể chúng gắn liền với những chiếc ghế như một khối hợp nhất. Những tượng khác há miệng như sắp thốt lên một âm thanh nào đó hay định nói một điều gì. Những tượng ở xa nhất đang đứng tựa vào những tượng xưa cũ hơn. Chúng biểu lộ vẻ chán chường, thậm chí có vẻ rã rời... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Ađam và Êva  (truyện / tuỳ bút) 
Ađam đang sống rất sung sướng giữa cỏ cây hoa lá thì Êva đến và dụ dỗ ông ăn trái táo vì bà muốn giết ông để một mình bà làm chủ tất cả... Chúa Trời sáng tạo ra Êva từ một cái xương sườn của Ađam vì thấy Ađam buồn chán và cần có người để sai vặt... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Thời gian chữa lành mọi vết thương  (truyện / tuỳ bút) 
Tôi luôn luôn hối hả, đó là vấn đề tính khí. Khi tôi và nàng đoạn tuyệt với nhau, tôi đi thẳng đến một tiệm cầm đồ. Tôi cần có rất nhiều thời gian để đắp lên những vết thương, để chúng cầm máu và chóng lành... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021