thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Đêm và những khúc rời của Tư...
 
 
Một cách tốt nhất để được nàng yêu
là tắt đèn pha và lái xe vào bóng tối...
 
nàng sẽ hát vào tai bạn
bài hát về đám mây và tuyết trắng
 
sau đó bạn sẽ thấy cơ thể của mình như sương mù
mùa thu đang ở trong bạn
bàn tay của bạn hơi lạnh 
vì bạn sắp hóa thành mùa đông
 
một cách tốt để rơi vào tình yêu
nhiều khi chỉ là uống một ly bạc hà mát lạnh
một ly rượu mạnh
nếu có say bạn cũng đừng quá lo lắng
khi thức dậy cũng đừng quá cay đắng
 
bạn cũng đừng suy nghĩ quá nhiều
như sắp có chiến tranh...
 
 
 

Em muốn một chiếc váy màu đỏ...

 
em muốn một chiếc váy màu đỏ
em muốn nó mỏng manh
em muốn nó ôm thật chật
cho đến khi một giọt nước mắt
của người nào đó
rơi...
 
em muốn một chiếc váy khác cũng màu đỏ
ngôi sao vàng như một nỗi sợ hãi
về bất cứ điều gì
 
khi em lựa chiếc váy từ các móc áo
như đang lựa chọn một cơ thể
sẽ mang em vào thế giới này
cùng với tình yêu của em và tiếng khóc
 
em sẽ mặc nó
như xương
như da
như lông
như tóc...
 
chiếc váy của em sẽ lây lan như ánh sáng
chàng hãy bước nhẹ nhàng
trên giấc mơ 
 
và đó cũng là bộ trang phục đẹp nhất
em sẽ mặc
khi xuống mồ...
 
 
 

Không chỉ váy đỏ, em đang mang đôi giày màu đỏ...

 
mùa thu em bước ra khỏi khu vườn
như một cái gì đang bốc cháy
em phải chạy
chân trần trên cỏ màu xanh
 
rằng cái chết chỉ là những gì chúng ta mất đi
khi mùa thu cũng mất
bây giờ là mùa xuân
 
vẫn còn một cái gì đang cháy
có lẽ là chiếc vé máy bay
sẽ mang em ra khỏi khu vườn
sau đó có thể em còn phải làm rơi
những giọt nước mắt
vì chạy chân trần
em đau...
 
nên bây giờ em sợ chạy chân trần
em đang mang đôi giày màu đỏ
chàng nhớ không
cơn gió...
 
 
 

Sau đó em giặt chiếc váy đỏ, và phơi...

 
hình như mặt trời
đã không kịp nhìn thấy
lần vải lót chiếc váy
của em...
 
 
 

Không phải chỉ là váy áo và giày dép...

 
giày dép, đó là bí mật riêng tư
như những lá thư
của em
 
chàng có thấy
những đôi giày
vẫn mang dưới chân em
khi em ngồi hát
bài Phúc Âm Buồn
và không hiểu tại sao Thiên Chúa nói chúng ta vô tội?
 
không phải chỉ váy áo
mà nhiều khi em phải chịu đựng
một đôi giày chật
 
như ánh mắt
mọi người...
 
 
 

Bài thơ hay chỉ là một sợi dây thừng...

 
sao đến lúc kết thúc, những người yêu nhau
sẽ kiệt sức như hai vận động viên
bơi lội?
 
nó đã kết thúc? Tình yêu không thể là
một đại dương với những cơn chóng mặt của sóng
 
không chỉ kiệt sức
mà em nghĩ nó giống như cái chết
và chúng ta sẽ nghĩ về tình yêu 
giống như chiều dài của một cuộn dây
mà vòng xoắn cuối cùng
không chỉ là những lần trói tay
không chỉ là những lần chúng ta bay
yêu
và cùng rơi xuống...
 
mà ở giữa đã có
một bài thơ dài như sợi dây thừng
vẫn dùng treo cổ 
hai chúng ta...
 
 
 
Chúng ta sẽ đi bộ chậm rãi
hay bỏ chạy lúc chia tay...
 
mưa đã rơi một cách lãng mạn 
ướt mềm các ngón chân của bạn 
trong một chiếc giày
 
làm thế nào bạn nghĩ cơ thể của chúng ta 
không ướt?
 
khi bạn không muốn
bạn chỉ việc ngửa
mặt
nhìn chiếc quạt trần
đang quay hết sức
 
như bạn từng xoay
những viên đá tan trong ly cà phê
quán văn cay mắt
 
bạn chỉ hơi nhăn mặt
khi mình châm điếu thuốc 
bây giờ bạn ghét mùi khói
cả những que củi
trong lò sưởi
 
vì mùa đông
phố núi đã không
còn
hơi người
bốc khói...
 
 
 
Khi nàng không ở lại với bạn
chắc sẽ có người thầm hỏi...
 
sao nàng không ở lại với bạn, có người thầm hỏi
những bài thơ của nàng
hai mắt và bàn tay của nàng
giữ chặt lấy bạn
 
và sau đó nàng xé trái tim bạn
lấy cả phần nàng
và phần của bạn
mang đi...
 
 
 

Chỉ là bạn còn ngần ngại...

 
bạn muốn giết
nhưng tất cả những gì bạn biết
là chỉ còn
có thể
say
thêm lần nữa...
 
 
 

Bạn không nhớ nàng đã khóc như mưa...

 
nàng luôn dậy muộn vào mùa gió chướng
giọng nói của nàng với những cơn đau
như bị hóc xương
 
nàng gọi cho bạn một cuộc điện thoại
dài và khàn như một bóng ma...
 
tối nay một người lạ gọi đến nói rằng trái tim của bạn 
đã tìm thấy trong căn hộ của nàng
nàng bỏ đi khi trái tim bạn vẫn còn ở đó
và đã bị nỗi nhớ
phá hủy
 
bạn biết bài thơ chảy ra từ nỗi đau
giống như huyền thoại về rượu
bạn ghen tị với cách nàng đang nằm với biển và cát
hay một người khác
 
và khi bài thơ chính là hình ảnh của nàng
thì vẻ đẹp chỉ như một lưỡi dao cạo
mắc kẹt trong cổ họng bạn
 
bạn không cần chờ đến mùa gió chướng như nàng
giọng bạn vẫn khàn
 
sự tuyệt vọng của mùi rêu và cây thông 
phía sau nhà
bạn hát
như thể mỗi âm tiết có vị máu
 
bạn biết thiên thần của bạn luôn luôn yêu bạn
luôn luôn nã đạn
cả những lúc bạn khốn nạn
và nát tan...
 
 
 

Bài thơ...

 
làm thế nào có thể kể về sự chia ly
dù bạn đang ngồi trên chuyến xe định mệnh?
cờ đỏ và váy đỏ
những băng-rôn màu đỏ
làm sao bạn có thể biết về nàng
nhiều hơn những gì nàng biết?
 
cứ giả sử như bạn có rất nhiều tiền
 
một buổi chiều tháng bảy
mưa bay và lạnh
nhưng bạn chỉ thấy giống như mùi cống rãnh
khi bạn đang ngồi 
trên một phiến đá lạnh
mà mùa thu
và sự ẩm ướt
đã không còn quyến rũ...
 
 
 

Chỉ là sau này...

 
nàng mới không tin những gì nàng đã từng nhìn thấy
mắt nàng buồn
và nàng bỏ đi với hai tay
vung vẩy
 
những bài thơ đã mất hết
sức nặng của nó
trong ánh sáng mờ
của một tầng hầm nàng ngồi uống rượu
 
không phải nàng không hiểu
khi ta cúi xuống liếm lên những ngón tay nàng
cắn nhẹ vào vai nàng
nàng la toáng lên
 
không phải nàng không hiểu
nên những bài thơ một thời
giờ chỉ còn đùa giỡn với những niềm vui
không còn
và bóng tối...
 
ánh sáng đã rơi xuống phía sau cánh bướm
mỏng như như một dấu chấm trên biển
mà từ đó kẻ thù xuất hiện...
 
khi nàng chết dần mòn trong giấc ngủ
thơ sẽ là
người khám nghiệm tử thi...
 
 
 

Cổ tích về một loài chim...

 
sống bằng những lần bay
hai cánh sinh ra từ không khí...
 
chúng biết bay trước khi rơi
có lẽ nàng cũng vậy
 
nàng bay
và bạn cảm thấy
bầu trời
bây giờ thấp tới mức
mùa thu
không đủ chỗ để lá bay...
 
 
 

Chắc là bạn không cần phải sợ nữa...

 
bạn cứ bay xung quanh
phòng
giống như một con muỗi
đang uống máu
để cứu tất cả chúng ta
khỏi căn bệnh sốt rét
 
có người thì thầm
để giải cứu các xác chết
bạn không cần
bay cả đêm như vậy
 
bây giờ
bạn hãy cứu lấy bộ não của nàng và các nhà thơ
đang rơi ngoài cửa...
 
vì nhà thơ đang nhắm mắt lại
lấy áo choàng vua ban
quét nhà thêm lần nữa...
 
 
 

Kết...

 
thật lố bịch khi những gì nổi tiếng
chỉ có thể mang lại cho bạn
sự nhỏ bé, sợ hãi
 
người đàn ông mang đến cho bạn
một cái lồng
bạn nhìn thấy một cô gái
 
cô bước ra khỏi giường và đi xuống
hồ bơi, cười khúc khích với bạn
 
đôi khi cô nhảy 
vào hồ bơi và sóng
tràn lên cơ thể cô đang mặc đồ lót
cũng màu đỏ
 
đó là quy tắc
dù không phải lúc nào cũng đáng tin cậy
bạn thấy người đàn ông luôn luôn đặt tay
lên đầu một con hổ
 
râu & mái tóc thưa của ông ta
làm bạn thích xem
khi cô gái vẫy vùng trong hồ 
và ướt
 
và khi sóng tràn qua mép hồ
chạm vào bạn
như một ngón tay
 
bạn cứ tưởng tượng có một con hổ bên cạnh
thậm chí trước khi bạn
kịp cầm lấy chiếc điện thoại
để nhắn tin hay chụp hình
rồi in ra
thêm một con hổ giấy...
 
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021