thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
LÀM THƠ [23]
 
Đã đăng: LÀM THƠ [1] - [2] - [3] - [4] - [5] - [6] - [7] - [8] - [9] - [10]
[11] - [12] - [14] - [15] - [16] - [17] - [18] - [19] - [20] - [21] - [22]
 

Thơ đã từng nhai nát một bài thơ

 
Chữ chảy ra hai bên mép
Giấy đùn ra như người ta nhả xương
Người bạn gái của Thơ nhìn Thơ buồn bã
Và bỏ đi như những lần giận dỗi
Bình thường
 
Ăn nhanh quá nên Thơ mất hết
Các bài thơ
Và con chó con vẫn chạy xung quanh chân Thơ
chờ Thơ nhả xương
Hình như cũng sướng
 
Khi thấy con chó lon ton
Bạn gái của Thơ bắt đầu hét lên và khóc
Nàng giận Thơ
Vì nàng hiểu Thơ là một nhà thơ
Không phải nhà thờ
Hát những bài ai cũng tưởng Thơ
 
Niềm vui của Thơ là nhai nát
Giấy và bất cứ thứ gì Thơ thấy
Có thể không đúng ý của Thơ
 
 
 

Khi Thơ nhai giấy

 
Đôi khi Thơ có thể mút tay
Và liếm những ngón tay mình
Vì nước có thể chảy xuống ngực áo
 
Thơ không bao giờ có khăn ăn
Thơ mãi mãi trẻ con
Mà Thơ cũng không còn
Dao hay nĩa
 
Chỉ là chữ
Và một người đàn bà
Vẫn trốn chồng lên ngủ với Thơ
 
Đó là cảm xúc cốt lõi
Để Thơ sinh nở
Không như bây giờ người ta dùng tế bào gốc
Để sinh ra vô vạn chú cừu
Chạy đầy đường như lá mùa thu
 
Nhưng sao Thơ không có hạt giống của riêng mình?
Thơ phải làm ra
Da tóc răng xương môi móng...
Những đứa con của nàng luôn cần ấm nóng
Tình yêu
 
 
 

Nhưng tại sao nàng lại thích Thơ?

 
Dù văn xuôi
Mới làm nàng nguôi
Giận
 
Tình yêu, những đêm sâu, con rùa biển bò lên bờ cát...
Nếu không có Thơ
Ai sẽ đưa nàng lên bờ
Cùng những con rùa biển?
 
Văn xuôi có thể đặt nàng nằm xuống
Nhưng chỉ cần nhìn vào mắt Thơ
là nàng đỏ mặt
Nàng yêu những cảm xúc cuộn tròn
lấp bể dời non...
 
Thơ không phải lãng mạn
Thơ không phải mơ mộng
Thơ là một lựa chọn
Rất chính trị và không hối hận
Nàng cần
Vì lúc nào Thơ cũng làm thủ công
Bằng tay
Nàng thích
 
Nàng ghét những ai không dám chạm vào nàng
Chỉ mơ màng
Như những chú lùn vây quanh Bạch Tuyết
Nàng muốn siết
Chặt
Sau khi đỏ mặt
Những câu thơ ấm nóng giữa hai đùi
 
Nàng ghét những ai cười cười
Thấy đen thành trắng
Liếm ngọt thành mặn
Thơ không phải phi thường nhưng Thơ may mắn
Có khả năng
Bằng chiếc lưỡi của mình
Liếm đau khổ ở đời thành những yêu thương
 
Nàng biết Thơ không phải phi thường
Nhiều khi Thơ liếm lên má nàng cũng chỉ là một trò đùa
Như Thơ hay đùa trong ngôn ngữ
 
Nhưng âm thanh của lưỡi
Ngậm ngùi
Nàng nhớ...
 
 
 

Tại sao Thơ khó khăn hơn khi cần dối trá?

 
Vì Thơ sợ nàng đỏ mặt
 
Thơ luôn phải nhìn vào mắt
Nàng
Khi chơi trò ô chữ của Thơ
 
 
 
Nàng là ngọn hải đăng
hướng dẫn Thơ từ một vùng biển bão
 
Không phải câu chuyện Trường sa – Hoàng sa
Dù Thơ thích chính trị
Nhưng khi được phép yêu nước thì Thơ xông ra
yêu nước ào ào
Nàng biết Thơ xạo
 
Những người mặc áo thun NO-U
Bạn bè của nàng
đã biến mất vào bóng tối
Chỉ còn Thơ
 
Nàng nhắc Thơ không phải blogger để câu view
Hay đăng đàn đọc những bài thơ đã xin phép
Mà vẫn cứ giả vờ
Lấm lem sợ sệt
 
Đó sẽ là những vinh quang diệt vong
Vì ngoài ánh sáng còn bóng tối
Ngoài hiện tại còn tương lai
Ngoài ân sủng còn tội lỗi
Còn những người chưa về
Thơ không thể chối
 
Thơ ơi
Chúng ta cứ việc yêu thương hận thù
Nhưng người làm thơ không có quyền lựa chọn
Những món quà giả vờ sinh nhật
Cuộc vui giả vờ tân gia
Những lẵng hoa cũng còn biết ngượng
Để cố đi tìm thêm độc giả
Rồi kéo họ xuống như một cái thang máy
cao tốc của chung cư
 
Thơ không phải là cái thang máy
Kéo mọi người xuống địa ngục
Thơ là một niềm vui
Ngày nàng yêu Thơ và làm Thơ nhột
Hoảng hốt
Mất ngủ
Cả
Đêm
 
 
 
Thơ cố gắng gây ngạc nhiên
bao gồm các hoà âm bí mật
 
 
Xé ra từ ngôn ngữ của mình
Không phải từ mắt nàng bốc lửa
Mà là từ một cái mỉm cười
Của cuộc đời đáng sống của Thơ
 
Không phải từ cái lắc đầu
Rồi sau đó anh công an giao thông phải nằm bò trên nắp ca-pô chặn xe vi phạm
Dưới nắp ca-pô của Thơ
Mọi thứ nhợt nhạt và lỏng lẻo
Không phải tại vì nàng uốn éo
 
Thơ nuốt tất cả những điều đáng tiếc vào tim
Như uống ly rượu vang có môi em
Lần Thơ nói dối
Nàng không còn tinh tế và sâu sắc
Nàng chỉ còn ánh mắt
Như thiêu
 
Thơ nhớ một lần trên biển Quảng Bình
Biển sâu quá Thơ chỉ dám chạy trên bờ với những con còng xám
Sự can đảm giả vờ bị tái mét
Những bàn chân đã được hướng dẫn
Thơ đã làm bài thơ lảm nhảm về tắm biển
Để che đi sự hổ thẹn
Phát điên
 
Sau khi giả vờ bí ẩn
Sau khi giả vờ đòi tự do
Đòi một bầu trời đầy sao xa và sáng
Mà Thơ chỉ dám tha hồ lãng mạn
Lãng mạn lãng mạn lãng mạn
Như thể cuộc đời này chỉ có biển
và những tiếng đàn mênh mang...
 
Thơ đã đóng cửa lâu đài và những giấc mơ
Cả linh hồn đói khát của Thơ
Vào những tự do Thơ giả vờ
đòi nhưng không bao giờ sử dụng
Thơ gọi một dĩa cá nướng và cụng
vào mấy chai bia
 
Thơ cố hết sức hào phóng
Thơ kêu thêm nhiều mồi
Nuốt vào tuyệt vọng
 
Nhưng nàng như con mèo trèo
qua Thơ
Bắt đầu từ ngón chân mềm mại
Khi háng của nàng đã cao quá đầu Thơ
Nàng phải bước xuống bờ cát có hàng dương liễu trong đêm hoang dại
Cắm ngược đầu Thơ vào một cái bình hoa
 
 
 
Thơ không bao giờ có thể mơ rằng
có một thế giới giữa hai bìa của cuốn sách
 
Thơ cứ nghĩ thế giới của Thơ
Là sân khấu đầy kinh ngạc
Ánh sáng chói mắt
Còn hơn trận bão cát trên bờ biển Quảng Bình
Những trận cười khổng lồ
Tiếng vỗ tay muốn vỡ
Tung toé lên Thơ
 
Tất cả lời nói, lời nói, lời nói...
Một triệu lời nói
Nhắc Thơ rằng Thơ không còn cơ hội
thứ hai
nên Thơ đừng nghịch
 
Thơ bỏ mặc nàng bơ vơ
Với thế giới giữa hai bìa cuốn sách
Là một quả bom ép mỏng
Sẵn sàng phát nổ
Với thế giới giữa hai bìa cuốn sách
Là một công-tắc
Chờ mang mọi người đến đêm ánh sáng
Thế là nàng ghét Thơ
 
Nhưng Thơ không chịu mất nàng
Thơ ăn mày tình yêu chứ không ăn mày dĩ vãng
Thơ muốn xếp hai hàng
Nên bây giờ Thơ đi chàng hảng
Ôi mênh mang...
 
 
 
Thơ viết một bài thơ nàng không yêu cầu
và chính Thơ cũng thấy dở
 
Không có gì không có gì
Không có gì không có gì
Không có gì không có gì
Không có gì không có gì
Không có gì không có gì
Không có gì không có gì
Không có gì không có gì
Không có gì không có gì
Không có gì không có gì
 
Mọi thứ đang ở trên thiên đường
Trừ những thứ đã rơi vào địa ngục
 
 
 
Thôi, thong dong mà đi
và Thơ bay trên cánh vỗ nhịp nhàng
 
Một mảnh vỡ của cầu vồng, được Thơ
mang về cho đêm làm một sợi dây buộc tóc
giăng ngang bầu trời
đen
 
Ở nhà bên có một gã điên đang muốn điều khiển cả không gian
Chiếm hết chỗ mà Thơ có thể vang lên như bài thánh ca buồn
Gã cứ nghĩ Thơ giống y như gã
Nên nhiều khi gã còn tặng cho Thơ mấy tấm ảnh khiêu dâm
Thơ tá hoả
 
Gã hay lên đồng
Vì gã tự cho gã là ngôi sao nhạc rock. Hơi coi thường Thơ
Gã tưởng gã có thể đi xuyên qua cánh cửa của giấc mơ
Bằng tiếng hát vỡ ra nghe như mèo động dục
 
Gã không biết Thơ là vị linh mục tại nhà thờ
Tết lại bằng những sợi dây buộc tóc của cầu vồng
Bảy màu rực rỡ
 
Hãy tưởng tượng nếu Thơ
Cũng nhảy lên trong đêm và bốc mùi như gã
Cũng để tóc dài
Và xé rách hai ống quần Jean
xanh lè như gã
 
Những kẻ cứ tưởng mình là ngôi sao
nhạc rock
hú gào Thơ nhức óc
 
Hãy tưởng tượng
Giữa những bước nhảy hip-hop bằng bắp đùi của gã
Và bước chân của của Chúa hài đồng
Không thể đều là hai cái ống
chân. Hình trụ
lông lá như nhau
 
Vì như thế làm sao nỗi đau
Và như thế làm sao có thể bắt đầu
Như mắt em
đêm về sâu thẳm...
 
 
 
Giấc mơ của bài thơ…
 
Thơ làm bài thơ
Một nửa là Thơ một nửa là phản xạ
Một nửa là ma một nửa là người
Một nửa là con chim một nửa là con chữ
Để bài thơ có thể xa xứ
tung bay
 
Bay
Nên bài thơ phải là ngôn từ có cánh
Nhưng cánh phải có lông thì mới bay
cao
 
Nên giấc mơ của bài thơ
Bây giờ
Là phải có một đám lông
mọc ra hai bên cánh
Màu xanh
hay màu gì, cũng được
 
Và bay
Tay trong tay
Mắt không vướng thứ gì
 
Bay
Qua lăng tẩm, đền đài
Và những đất đai
Đang thu hồi bỏ phí
 
Bay
Vút xuống
Như trực thăng
Quân đội cũng cần
Thơ chiến đấu
 
Bay
Qua kẽm gai
Và những núi phế liệu trải dài
Cái gì sau khi xài
cũng bốc mùi
hơi nặng
 
Bay
đến khi một hạt bụi rơi vào
mắt. Nhắm nghiền
quá phiền
hết tiền
Thơ cắm đầu
rơi xuống
 
Cuối cùng Thơ còn lại một đám lông
bông...
 
 
 
Cuối cùng Thơ còn lại một đám lông
bông...
 
trên cánh đồng
Sau khi nàng gặt hái nhiều ngôn ngữ
 
và Thơ làm thơ giống như nàng làm bánh
Nàng nhào bột Thơ nhào lộn chữ
Thơ ướp men nàng ướp bơ vơ
Nhưng bây giờ
Thì khác
Khi mọi người nướng bánh trong lò
Nàng và Thơ nướng ở trong tim
 
Thơ hay tìm
niềm vui như vậy
Ai không hiểu
Thơ buồn lắm đấy
 
 
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021