thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
15 BÀI THƠ
 
1.
 
căn phòng bóng ma
đêm đầy thở dài
bạn về
ngang qua sân bay
để chết
 
mọi người nâng niu chiếc điện thoại cũ
tìm
trong sổ danh bạ đã mờ, quăn góc
tên của bạn
vẫn còn được in một cách cẩn thận
 
biết là bạn không còn có thể nghe
và thuê bao đã ngoài vùng phủ sóng
nhưng mọi người vẫn
gọi...
 
 
2.
 
ánh sáng
chạy vào phòng
loang lổ như một bàn cờ
các mảnh kính vỡ
nằm rải rác
 
khuôn mặt bạn đóng khung như bức ảnh
chụp bạn trong bóng tối
với nỗi tuyệt vọng
riêng mình
 
và như vậy
bạn đã đặt một chân nhẹ nhàng
lên cơn gió
bạn đã chán những lần nhảy cao
hay nhào lộn
vì nó sẽ làm bạn té
trầy hai đầu gối
 
bạn chảy máu
vào gương mặt của những người yêu bạn
không hiểu sao họ vẫn hy vọng
và đợi bạn bay về
 
họ đứng và ngồi
lố nhố trong nắng
lấm tấm đen và trắng
họ chỉ là bóng tối câm lặng
trong trí tưởng tượng
và thực tế phũ phàng
của những lần bạn mải mê làm ánh sáng
 
cho đến khi bạn gặp nạn
và rơi...
 
 
3.
 
bạn đã đọc những quyển tiểu thuyết
ví như: “Chiến tranh và Hoà bình”
“Tự thú trước bình minh”
nhưng bạn không đủ sức viết
 
nên không có gì lạ khi bạn quay sang làm thơ
với khả năng gieo vần vô hạn
bạn từng lãng mạn
 
tay bạn run rẩy
cuối cùng
bạn biết dù ngàn năm bia miệng
bạn vẫn cố viết vài dòng vào tấm bia mộ vĩnh cửu
một phút trước khi bạn chết
để mai sau
người ta đến đọc, có khi sẽ khóc
khi biết bạn là tác giả cuối cùng
của một trường ca bất hạnh của dân tộc
mà chính bạn cũng không dám kể...
 
 
4.
 
bạn tìm kiếm những gì?
làm sao bạn lại hy vọng
vào một ngôi nhà toàn mạng nhện
mà bạn đòi định cư?
 
cho đến khi các bác sĩ đến
và đẩy bạn xa hơn
ra cánh đồng vắng
để đôi mắt bạn
nhìn tận đến các ngôi sao vô danh
bạn từng tìm kiếm như ma thuật
 
bạn đã tìm kiếm những gì
làm sao các bác sĩ có thể hiểu?
 
nắng trưa nay trong thành phố
vẫn vàng rực bờ sông
khi ánh sáng mặt trời bay lên khỏi mặt nước
vỡ như những chiếc lá bằng bạc
và một cái cây đu đưa nhẹ nhàng trong gió
bạn nhìn
một cậu bé, đầy ánh sáng mặt trời trên tóc
đỏ hoe, đứng khóc
bạn biết
cuộc sống này
vẫn đáng sống biết bao...
 
 
5.
 
một người đàn ông không bao giờ có nụ cười
chạm vào bạn
như cái chết đang thì thầm gọi
nhưng khi máu
đã chảy trở lại trong tĩnh mạch cánh tay bạn
ông ta sẽ bỏ trốn
 
cuối cùng
bạn cuộn tròn trên giường bệnh
nắm chặt con gấu bông của mình
lần cuối
 
mọi người sẽ nghe
trong đêm, những tiếng ồn của bệnh viện
làm các bác sĩ cũng ngạc nhiên
 
sau đó, tất cả rơi vào im lặng
không ai được phép thảo luận
về cái chết của bạn
 
“tuổi của nàng tôi nhớ chỉ mười ba...”
còn bạn
hình như đã quá già
để chết...
 
 
6.
 
bạn hốc hác trong tiếng thét
nằm trong giấc ngủ xanh xao
bạn gượng cười
với hơi thở rách rưới
 
có người biết bạn nằm đó
như một cuộc đời
 
sẽ có người
ngồi xuống bên giường của bạn
vì bạn nhẹ quá
họ phải giữ bạn lại
không thôi bạn bay đi...
 
họ biết
bạn đang lung lay như gió
dù bạn từng ở trong ngôi nhà làm bằng vàng
cả phòng khách và phòng tắm
 
rằng từ bây giờ
cánh cửa, cũng làm bằng vàng
nhưng chỉ còn mở ra cho các linh hồn
vì bạn đã thành trong suốt
 
bạn hơi dao động
trong giấc mơ
có tiếng chuông cầu hồn
vang
phía xa xa...
 
 
7.
 
bạn thức dậy
nâng mình lên khỏi giường
bạn thấy đầu hơi nhức
 
bóng tối
như một tấm màn che phía sau bạn
nó mỉm cười
 
những con muỗi
vo ve lời xưng tội
 
ngay cả xưng tội
bạn cũng không còn muốn ai phải lội
qua sông
 
và người đàn ông mà bạn từng biết
cũng không bao giờ xin lỗi
 
lúc này, trong đôi tay vốn rất mạnh mẽ của bạn
chỉ còn giữ chặt một cơn sốt
có thể do rắn cắn
khi bạn tìm nấm
thò tay vào hang
rút ra hơi chậm...
 
 
8.
 
những chiếc nấm vẫn vô tư hát
trong nụ cười cuối cùng của mùa đông
và những con rắn
thưởng thức sự ấm áp
khi bạn lang thang tìm nấm
 
ngang qua hàng rào thảm rêu
bạn tìm thấy những cành khô và chết
“càng tốt”, bạn nói
 
bây giờ bạn bị sốt
về nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền
nhìn thấy vô tận những khu rừng
quay cuồng trong đầu
rắn, nấm...
rêu, lá...
 
bạn chỉ đi tìm nấm
nhưng một lần nữa và một lần nữa
ở bên trong giỏ
chỉ những con rắn bò ra
 
đó là lý do tại sao dù yêu rừng
bạn vẫn mê man nói nhảm
 
nhưng chưa chắc do rắn cắn
bạn biết
và cả những cái nấm cũng biết và câm
lặng...
 
 
9.
 
khi linh hồn bạn
sẵn sàng cho cái chết
bạn không thể yêu
 
năng lượng của bạn lúc này là ghét
ghét mặt trời mọc
ghét trái đất quay
ghét cỏ mọc xanh rờn sau đám cháy
 
bạn viết chữ bằng lửa
bút mực của bạn vẫn là hơi thở
nó cứ đều đặn, nhắc nhở
làm bạn khó chịu
 
bạn nghe câu chuyện về số phận và những kẻ cơ hội
quay cuồng điệu múa trong đêm diễn
từ đám mây
và chuyến bay của bạn
 
cơn ác mộng dệt từ sợi tơ
của tia sáng tìm thấy khi bạn ngủ
sau đó, tấm thảm ác mộng
cả khi dệt chưa xong
bạn vẫn mong
có người mua nó
quăng ra như cơn gió
bên ngoài ô cửa sổ máy bay...
 
 
10.
 
bạn
đứng
ngồi
nằm
kinh ngạc
 
và lùi lại
để nghe
cho rõ
 
một năm
hai năm
bảy năm
mười năm
hay bao nhiêu năm?
 
mà bạn nghĩ là rất ngắn
bạn không kịp viết
quyển tiểu thuyết
cuối cùng
 
ngay cả hơi thở của bạn bây giờ
cũng đành phải nghỉ ngơi như vậy
nó nhỏ
rất
nhỏ
trong
cánh tay
của một ông nội
người không biết bay
 
một ngày nào đó
bạn sẽ nhảy
cao hơn
cả ông nội đang đứng, nhìn
 
và những ngón chân
của bạn
vẫn duyên dáng, lãng mạn
leo trèo bên song cửa sổ...
 
chỉ ông nội
không bao giờ biết
ngay cả nhà thơ, khi đã chết
vẫn mở một mắt
đen như một cái hố
nuốt gọn cả thế giới...
 
 
11.
 
tối nay, bạn là con chim gió
không màu, mà móng vuốt của nó
chỉ đủ để làm đau
khi cùng nhau
bay khỏi cái lồng
 
tối nay
bạn làm con kỳ nhông
cần đổi màu chứ không cần tiếng nói
mọi thứ âm vang trong một vỏ sò
khép lại vào những buổi sáng
dễ thương
như thế
 
tối nay
bạn là một hạt ngọc trai màu xanh mờ
không nao núng
bạn không hoà tan
vì bạn muốn là chính bạn
 
tối nay
bạn là một hạt cà chua
thức dậy màu đỏ
như cuống rốn quấn chặt vào bào thai
từ đêm trước
bạn ước
bạn
hồi sinh
 
để bạn vẫn có thể nhìn
những cánh bướm ma
vẫn ve vẩy
một nụ cười
đàng điếm...
 
 
12.
 
bạn từng thở một nụ hôn
trên thịt da
trên tóc
bay…
 
bạn từng áy náy
không biết bài thơ sẽ đánh bạn đau như thế nào
khi bạn câm miệng
 
màu sắc của mùa xuân
trên mí mắt chúng ta màu xanh
và một con dấu màu đỏ
như cơn gió
đang bay
trên giấy...
 
bạn không chịu bỏ phiếu
bạn kêu, những tiếng kêu
vô vọng
một nỗi đau bất hợp lý
khi người ta giả vờ làm rơi chìa khoá
bỏ tất cả vào bốn bức tường
 
bạn cũng không ngờ
nó ngộp thở
và bốc mùi tối tăm
như thế...
 
 
13.
 
ngày về
lý lịch có thể sẽ được viết lại
vì nhiều cái
bạn khai
bị thiếu
 
nhiều từ ngữ theo thời gian
lung lay
bay lên
rớt xuống
 
chỉ cái đồng hồ
đã kịp tích-tắc
thành tuổi già
 
buổi họp mặt bạn bè, gia đình
có thể cần chút rượu
cho vui
 
người đàn bà của bạn
mang gương mặt buồn như lịch sử
nhìn đăm đăm ra cánh đồng
nơi mọi người đang chổng mông
giả vờ đào hang chuột
 
 
14.
 
lượng tin rác quá nhiều
làm nghẹt các ống cống thoát nước
trên mạng
 
có người nói:
cần phải mang theo một cái túi
để đựng rác
cả mấy cái bao cao su của tình yêu đã bị cấm
vứt khắp nơi
 
bài thơ
chỉ còn cách làm sao cho giống
một nhà
triết học
lọc cọc
gõ tên ông ta vào bia mộ của chính
ông ta
 
bởi nếu không nói ra
thì không ai biết
 
 
15.
 
khi còn trẻ
bạn ném một bài thơ
lên trời
chờ
rơi
nước mắt
 
về già
bạn biết đó chỉ là
những giọt rượu rót ra
chảy
qua cống
xuống
mương...
 
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021