thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Lửa run rẩy trong bóng đêm... | Anh sẽ rong ruổi trong hoàng hôn
Bản dịch Hoàng Ngọc Biên
 
 
JOSEPH BRODSKY
(1940-1996)
 
 
 

Lửa run rẩy trong bóng đêm...

 
Lửa run rẩy trong bóng đêm,
những thanh củi đốt thành than chỉ còn sáng lờ mờ.
Quanh đống củi chen chúc nhau đông đảo lạ lùng
những ý nghĩ tôi trỗi dậy từ mùa đông vô tận
Nỗi buồn nào xâm chiếm chúng ta
khiến giữa công viên ở vành đai thành phố
chúng ta nhìn lại một cảnh vật mơ hồ
và hiểu ra rằng công viên ấy không còn nữa,
rằng mỗi sự vật đều có hồi kết thúc
ngót từ hai thế kỷ nay,
đi lạc trong mộng giữa những khu rừng đêm
vẫn không bao giờ còn nghe tiếng búa người tiều phu.
Những thân cây và bụi rậm thẳng mình trong bóng tối,
những đồi cỏ ở xa nằm yên trong bóng đêm ủ dột,
trăng rực lửa giống như lửa củi đốt
thắp sáng cả rừng cây một trận cháy âm thầm.
 
 
 

Anh sẽ rong ruổi trong hoàng hôn

 
Anh sẽ rong ruổi trong hoàng hôn qua những đồi giá lạnh,
        bất tận,
dọc theo những cánh rừng bu lô mất hút trong đêm
                về hướng những ngôi nhà ba cạnh,
dọc theo những rãnh suối vắng, trên cỏ đóng băng,
                qua những ruộng đất cát,
sáng rỡ dưới vầng trăng chói chang.
Tiếng giày gõ lộp cộp trên những ngọn đồi im lắng, không gì
so sánh được,
ở xa kia, dọc theo những rãnh suối sâu anh cuộn tròn dây,
trong bóng đêm con suối tách khỏi đường đi của anh,
và bóng anh thì thầm khi biến mất ở mặt sau những gạch ngói.
 
Nó cũng rong ruổi trên cỏ đóng băng và biến mất trong đêm,
hiện ra từ xa, sáng rỡ dưới vầng trăng, trên những ngọn đồi
bất tận, cạnh những bụi cây đen, dọc theo những rãnh suối vắng
                                ở đấy gió tạt lên mặt nó,
nó đối thoại một mình và tan đi trong khu rừng tối,
dọc theo những rãnh suối vắng, cạnh những bụi cây đen,
                                và dấu vết nó mất hút.
Cho dù anh gan dạ và cho dù ánh sáng cuộn mình dưới chân anh
anh sẽ không bao giờ có thể bắt kịp kẻ đang rong ruổi ở những
ngọn đồi đàng kia và là kẻ ta muốn biết,
 
kẻ đang rong ruổi đàng kia trong sương lạnh,
hướng mặt ta về phía chúa tể của những khu rừng,
                                ta lên tiếng,
ta khẩn cầu thiên nhiên nhân danh những ngôi nhà ba cạnh,
thế nhưng rong ruổi đàng kia là ai, mà lẻ loi, soi sáng bởi nữ hoàng
của những ngọn đồi?
những đồng thông nhấp nhô sóng gôtic nhận chìm
tiếng vọng, qua những khung cửa sổ mở vang tiếng dương cầm,
                                toả ánh sáng,
có người rong ruổi trên những ngọn đồi, dưới trăng, sát mặt
những khoảng trời, trên cỏ đóng băng, cạnh những bụi cây đen.
 
                                Khu rừng đến gần.
Giữa những cành lá thấp ánh lên màu lục bảo của một con ngựa,
co chân phi cạnh một bờ đê,
ngựa ngắm mình trong mặt nước màu đen,
và ngoái cổ về phía anh và phi nước đại về hướng đồi và đêm.
Đời không như một vòng tròn khép kín những truyền thuyết,
đó là những ngọn đồi chạy mất hút, cái mông những cô ngựa cái
        lộng lẫy
mà chúng ta cưỡi trong đêm, xa ánh trăng, dọc theo những rừng thưa
thiu ngủ để trong mơ ta ruổi rong về hướng nam dữ dội.
Ta khẩn cầu thiên nhiên: những kỵ sĩ xuyên qua bóng đêm
và xây dựng cái vũ trụ tàn bạo của họ giống hình ảnh của anh,
từ đê điều và lửa tắt ngấm trên những khoảng đất trống,
cho đến những đập ngăn và đám đèn đuốc câm lặng.
Mọi thứ trở lại, và một thứ nhiệt tình mơ hồ, một hồi cố buồn bã
còn cất tiếng hát trong nhịp điệu của những khúc ballades.
Cho dù đấng sáng tạo không sống, không ngủ trên những tranh thánh
của mình,
hình dáng một chiếc giày vẫn sẽ hiện ra trong rừng thông.
Còn mi, khu rừng của ta, sông suối bao quanh ta và len thấm vào mi,
như một làn hơi, nói dông dài với mi những lời ẩn ý,
mi kẻ lánh đi với những bàn tay đè nặng trên vai ta,
mi kẻ yên nghỉ trong bóng đêm, ngửa nhìn trời, giữa lòng suối.
Hãy nằm yên, không cần hiểu. Đấy không phải là đời sống,
đấy là một nỗi đau khác thấm vào mi
và không ai còn nghe được mùa xuân đến gần,
chỉ những đỉnh của đêm đen thì thầm mãi không thôi
         như tiếng đồng hồ trong giấc ngủ.
 
 
--------------
Dịch từ bản Pháp ngữ của Jean-Jacques Marie trong Joseph Brodsky, Collines et autres poèmes (Paris: Éditions du Seuil, 1966).
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021