thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Nhà thơ
 
Hắn bị nhốt trong nhà tù của chữ
Toàn bộ nhà tù làm bằng chữ
Hàng rào dựng bằng chữ
Tường vách xây bằng chữ
Các chấn song được đúc bằng chữ
Cả công an và quản giáo cũng là chữ
Đồ ăn được cấp phát hai lần mỗi ngày là chữ
Những chữ khô, cứng và dai. Hắn đổ vào miệng, nhai và nuốt, nhiều khi đau buốt cả cổ
Hắn thích ăn cháo hơn. Cháo cũng được chế tạo bằng chữ, mềm và ướt, không cần nhai, tự nhiên tan trong miệng
 
Hắn sống trong nhà tù không biết bao nhiêu năm
Phòng giam tối
Mỗi ngày hắn thấy mặt trời đi qua vuông cửa nhỏ có song chắn đúng một lần
Mặt trời bằng chữ, đỏ nọc
Thỉnh thoảng hắn cũng thấy mặt trăng đi ngang qua nơi ấy
Mặt trăng bằng chữ, có khi trắng nhợt, có khi xanh mướt
Ngoài ra, hắn không thấy gì nữa cả
 
Có lần hắn tự tử
Hắn đút đầu hắn vào sợi dây thòng lọng treo lơ lửng từ nóc phòng giam
Sợi dây được kết bằng chữ; nhiều chữ là tiếng nước ngoài
Hắn không chết. Nhưng sợi dây ăn sâu vào cổ hắn không thể nào gỡ ra được
Đi đâu hắn cũng kéo lết sợi dây theo, xủng xoảng
 
Hắn tìm được một khẩu súng và tự bắn vào đầu
Viên đạn làm bằng chữ
Từ đầu hắn, mấy chữ con con ươn ướt nhơn nhớt chảy trào ra
Tràn lên mặt, thành những vết sẹo
Nơi viên đạn xuyên vào là một cái lỗ sâu hoắm
Có người gọi là “hố thẳm”
Nhưng hắn không chết
 
Để tự huỷ diệt, hắn ăn chính hắn
Hắn ăn dần, ăn dần
Từ dưới lên: chân, háng, bụng, ngực và cuối cùng là hai cánh tay
Chỉ còn cái đầu
Hắn không thể ăn cái đầu hắn được
Hắn không thể cắn, nhai và nuốt cái mũi, đôi mắt, lỗ tai, cái trán, cái cằm, cái gáy và cái sọ của hắn được
Dù chúng rất gần
Và hắn rất muốn
 
Hai vật cuối cùng hắn có thể ăn được là đôi môi và cái lưỡi của hắn
 
Nhưng, lần đầu tiên run sợ, hắn không dám ăn đôi môi và cái lưỡi
Hắn biết cho dù ăn hết đôi môi và cái lưỡi, hắn vẫn không thể chết được
Hắn sẽ sống tiếp với cái đầu bằng chữ lông lốc, cô đơn và câm lặng
Hắn sợ
 
Không, hắn phải dành đôi môi lại
 
Để cười và để hôn (nếu có thể)
 
Hắn phải dành cái lưỡi lại
 
Để nói, khóc và chửi, khi cần
 
10 December 2006
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021