thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Ngõ cụt

 

Hắn đứng bàng hoàng run rẩy khi nhận ra hắn lại đi lạc vào ngõ cụt.

Sừng sững trước mặt hắn là bức tường xi măng cao bằng mấy chiều cao của người lớn với hàng chữ “NGUY HIỂM — CẤM VƯỢT QUA” màu đỏ, bên dưới là hình vẽ chiếc đầu lâu và hai khúc xương đặt chéo lên nhau.

Từ lần đầu tiên hắn trông thấy bức tường ấy khi còn là một đứa trẻ, nó đã gây cho hắn nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng vì hắn biết rằng mình không thể nào vượt qua được.

 

Trong những giấc mơ hay trong hiện thực, ký ức của hàng nghìn lần hắn đứng trước bức tường ấy hoà lẫn vào nhau, chồng chất lên nhau đến mức hắn không còn phân biệt được lần nào là thật, lúc nào là mơ. Chỉ có một điều rõ ràng và hệt như nhau trong những giấc mơ/hiện thực kinh hoàng này là hắn luôn đang trong lúc cùng quẫn và lạc lối. Nỗi khiếp đảm khi hắn bất chợt đối mặt với bức tường ở cuối ngõ cụt đã đẩy hắn đến mé bờ của điên loạn. Mặc dù hắn vẫn cố gắng hết sức để bám víu vào vào niềm hy vọng ngày một lụi tàn rằng có ngày hắn sẽ vượt qua được mối ám ảnh khủng khiếp này, nhưng sau mỗi lần lạc vào ngõ cụt, cơn khủng hoảng kéo dài ra thêm khiến cho hắn ngày càng bị chìm sâu hơn trong niềm tuyệt vọng.

 

1.

Một chiều cuối hạ.

Vào năm đứa trẻ sắp đi học.

 

Tai hoạ khủng khiếp bất chợt giáng xuống đời nó như một cơn bão dữ và xoá sạch tất cả những điều đẹp đẽ nhất của tuổi thơ êm đềm mà đứa trẻ còn nhớ được.

 

Trong cơn khủng hoảng, đứa trẻ đâm đầu cuống cuồng đi ra đường.

Nó đi như kẻ mù loà trong cơn giông bão.

Không nhìn thấy gì trước mặt. Không có chút ý niệm nào là nó đang đi đâu.

 

Buổi chiều xuống nhanh. Nước mắt hay làn sương khói nào làm mờ mắt trẻ thơ.

 

Nó đi như thế đã lâu lắm. Nó đã thấm mệt và tay chân rã rời.

Đứa trẻ dừng chân tựa người dưới một gốc cây lớn để nghỉ lấy hơi.

Trời đã xẩm tối, nó tự nhủ: “Đã đến lúc mình phải về nhà kẻo bố mẹ trông.”

 

Đứa trẻ đứng ngơ ngác nhìn quanh để định hướng, tìm đường về nhà.

Bỗng nhiên nó trông thấy một bức tường hiện ra trước mặt.

Hàng chữ đỏ và hình vẽ chiếc đầu lâu đập vào mắt khiến nó thấy khiếp đảm.

Nó kinh hoàng nhận ra nó đã đi lạc và đang bị kẹt trong một ngõ cụt không thể nào vượt qua được.

 

*

 

Cây cổ thụ phủ bóng tàn lá um tùm lên người nó.

Tiếng gió âm u trong bóng chiều nhập nhoạng khiến nó thêm khiếp đảm.

 

Đứa trẻ đứng chôn chân, người run lên bần bật trước nỗi khiếp hãi nhưng mắt nó như bị dán chặt vào bức tường ở cuối ngõ cụt.

 

Bức tường mỗi lúc mỗi lớn dần lên và nhích lại gần nó hơn.

Bức tường chỉ còn cách có vài bước. Nó rú lên kinh hoàng và ôm đầu cuống cuồng bỏ chạy.

 

Đứa trẻ chạy hết ngõ này sang ngõ khác. Nó hoàn toàn không biết nó đang ở đâu và chạy đi đâu.

 

Đột nhiên nó thấy mình đang lao qua chiếc cổng của một căn nhà ở bên đường.

Nó cuống cuồng gào thét đập cửa xin vào.

 

Cửa mở và một phụ nữ mặc đồ màu nhạt với khuôn mặt hiền từ cúi xuống đón nó.

Bà ân cần cầm hai tay nó trong đôi tay bà mềm ấm.

Bà khẽ lay và gọi tên đứa trẻ cho đến khi nó đã trấn tĩnh lại.

Đứa trẻ nhận ra bà là mẹ của bạn. Bà dịu dàng đem đứa trẻ vào nhà và nhờ người nhà đưa nó về.

 

*

 

Không ai biết điều gì đã xảy đến với nó ngày hôm ấy.

 

2.

Nhiều năm sau.

 

Một buổi chiều, đứa con trai cùng đám bạn đang chơi trò chơi chúng yêu thích.

Bỗng nhiên từ đâu, một đám con trai lớn hơn đến quấy rối và bắt nạt lũ nhỏ.

 

Đứa con trai bất bình lên tiếng phản kháng.

Nó bị đám lớn hùa nhau vây đánh.

Lũ bạn nó sợ hãi chạy tán loạn rồi biến đâu mất hết — có lẽ chúng chạy đi tìm người cầu cứu.

 

*

 

Đứa con trai bị đánh đập nằm sóng soài dưới đất.

Khắp người nó sây sướt thâm tím.

Mũi nó bị giập rướm máu và đau đớn khiến nó suýt ngất.

Đám lớn cười cợt rồi bỏ nó nằm đấy kéo nhau đi.

 

Đứa con trai nằm đờ đẫn. Mãi một lúc sau nó mới lóp ngóp gượng dậy.

 

Trời đã xẩm tối, đứa con trai thất thểu cất bước về nhà.

Qua một ngõ rẽ, nó hốt hoảng khi trông thấy bức tường ở cuối ngõ cụt hiện ra trước mặt.

 

*

 

Bóng tàn lá cây đại thụ phủ chụp lên người khiến nó thấy nghẹt thở.

Hàng chữ màu đỏ với hình vẽ đầu lâu và khúc xương chéo nhau nổi dần ra khỏi bức tường.

 

Bức tường tiến lại gần nó.

 

Nó co rúm người, khiếp đảm đến mức suýt lịm đi.

 

Bao nhiêu kinh hoàng và tuyệt vọng của lần đầu đối mặt với bức tường chợt đổ ập về.

Đầu óc nó quay cuồng như đang bị cuốn giữa dòng xoáy của cơn thác lũ.

Hiện tại và quá khứ quyện vào nhau thành một.

 

Bức tường lừng lững tiến lại càng lúc càng gần thêm. Nó lùi dần rồi vấp ngã.

Có tiếng ầm ầm mỗi lúc một gần hơn ở phía bên kia bức tường. Nó cuống cuồng bò lết bằng đầu gối và cả hai tay cố lùi nhanh ra xa.

Tiếng ầm ầm ập đến như sấm dậy. Bức tường rung lên như sắp đổ nhào lên người nó. Đứa con trai dồn hết sức lực vào đôi chân như sắp nhũn ra, quáng quàng tháo chạy.

Va vấp, trầy sướt. Hàng rào kẽm gai, tường gạch, gốc cây, trụ đèn thay nhau lao vào người nó.

Thêm hoảng loạn vì lạc lối và thương tích.

Trời sụp tối xuống.

 

*

 

Quá giờ ăn tối gia đình tìm thấy đứa con trai ngồi ở góc hiên trước nhà.

Mọi người xúm quanh lo lắng khi trông thấy những vết thương trên người nó.

Nó đờ đẫn ngồi nghe những phỏng đoán và bàn tán về một tai nạn mà chính nó cũng không hiểu được.

 

3.

Nhiều năm sau nữa.

 

Bức tường thường xuyên xuất hiện. Đặc biệt vào những lúc chàng trai cần được an ủi.

Không phải chàng thiếu can đảm. Nhiều lần chàng đã thử trèo lên và vượt qua bức tường.

Những tai nạn bất ngờ làm gián đoạn thử thách lớn nhất trên đời mà chàng ao ước sẽ vượt qua được.

 

*

 

Như một cơn lốc, tình yêu đầu đời đến rồi đi.

Thời gian ngừng trôi và năm tháng đi qua trong khoảnh khắc.

 

Chàng trai lang thang vô định trong một chiều rét mướt.

Cái lạnh không từ bên ngoài. Không có lớp áo nào che chắn được cái rét buốt thấu người — từ nơi nào sâu thẳm bên trong.

 

Chàng dừng chân bên một gốc cây. Tàn lá gầy guộc trơ trụi vươn những cành khẳng khiu như cánh tay giơ xương không còn sức vẫy chào từ biệt.

 

Ngây dại và tê lạnh. Cảm giác của người sắp chết đuối cố bám víu vào hy vọng nhỏ nhoi: vật nổi lập lờ gần đấy là có thật. “Hãy nghĩ về tương lai và giây phút được ôm lại sự sống sắp tới”, chàng tự nhủ.

 

*

 

Chàng vẫn bước đi khi trời tối xuống và bắt đầu đổ mưa.

Bức tường cuối ngõ cụt bất chợt hiện ra, ma mị và gớm ghiếc như một cơn ác mộng.

 

“Còn gì nữa đâu, vượt qua nó đi! Phía bên kia là tỉnh thức một lần thôi, không còn gì nữa hoặc được thật sự sống.”

 

Chàng kiên quyết vượt lên trên nỗi sợ hãi cùng cực.

 

Bức tường vồ lấy chàng.

 

*

 

Chàng nghiến răng, kiên quyết trèo lên.

Không buông tay. Dù có thế nào cũng không tụt xuống.

 

Mưa. Mưa.

 

Hai bàn tay, đầu gối và hai chân đau đớn.

Trầy sướt không hề gì.

Trèo lên, trượt xuống.

Lên, lên.

 

*

 

Lên tới đỉnh.

Chàng đứng chênh vênh trên mé tường chưa kịp định thần.

Một làn chớp sáng rực bổ xuống bên cạnh.

Vực thẳm mở ra dưới chân khiến chàng choáng váng.

 

Từng bầy dơi đen đúa từ đâu ùa về phủ vây lấy chàng.

Hốt hoảng đưa tay xua bầy dơi, chàng trượt chân rơi xuống vực sâu với những triền đá lởm chởm chìm trong bóng tối.

 

Tiếng thét của chàng mất hút trong tiếng gào rú của cơn mưa bão.

Chàng rơi nhẹ nhàng trong không gian.

Những hạt mưa lớn quất vào mặt. Nước mắt âm ấm hoà lẫn với nước mưa buốt lạnh.

 

Thời gian trôi đi thật chậm.

 

Thân thể chàng chạm vào đáy vực gồ ghề và ẩm ướt.

Không đau đớn.

 

*

 

Một làn chớp sáng loè cắt ngang bầu trời.

Chuỗi sấm rền vang làm rung chuyển không gian và khua động những tấm kính cửa sổ.

 

Nước mưa chảy từ đầu xuống mặt. Vị mằn mặn trên môi khiến chàng tỉnh thức.

Ánh sáng le lói từ đâu đó bên ngoài dọi vào căn phòng.

 

Chàng ngỡ ngàng khi trông thấy mưa đang ào ạt trút qua khung cửa sổ mở rộng.

Bàng hoàng khi trông thấy mình đang nửa nằm nửa ngồi tì người lên bàn làm việc.

Thân thể ướt đẫm, tê buốt.

 

*

 

Chàng ngồi bất động như thế thật lâu dưới cơn mưa.

 

Không biết được điều gì đã xảy ra.

 

4.

Nỗi ám ảnh bao phủ lấy hắn, đeo dai dẳng theo từng hơi thở.

 

Cái chết đầu tiên trong gia đình.

Nỗi mất mát thẳm sâu như lỗ đen nuốt chửng vạn vật.

Ngay cả phản chiếu của những vì sao xa lắc cũng bị vực xoáy tàn nhẫn cuốn đi mất hút.

 

Cõi đêm ngự trị ngay cả giữa cái nắng chói chang gay gắt của trưa hè.

Bóng tối phủ trùm thấu tận bên trong.

 

*

 

Chiều khô khốc ngột ngạt như trong sa mạc.

Đi lang thang vô định.

Không thức uống nào làm dịu được cơn khát cháy bỏng thớ cổ — cái nóng hun đốt không chỉ từ bên ngoài.

 

Nước mắt hay mồ hôi — có lẽ là cả hai hoà quyện vào nhau làm cay nồng khoé mắt.

Ánh nhìn nhoè đi sau lớp bụi mù.

Thở dốc.

Thấm mệt.

 

*

 

Bóng mát của tàn cây từ xa mời gọi.

Hắn chậm chạp tiến tới. Hy vọng chút lá xanh làm vơi đi cái nóng thiêu đốt quanh mình.

 

Đàng sau thân cây, bức tường ở cuối ngõ cụt hiện ra.

Hơi chết nóng bỏng từ bức tường phả vào mặt hắn.

Ớn lạnh chạy dọc suốt người.

Ký ức vô số lần đứng trước khung cảnh ma quái ấy ùa về làm hắn choáng váng.

 

*

 

Hàng chữ đỏ nhoè đi.

Hình vẽ chiếc đầu lâu dần dần biến thành khuôn mặt người thân vừa mất.

 

Mắt hắn nhoà lệ. Nỗi đau buốt giá làm hắn nghẹn thở.

 

Khuôn mặt người thân dần nhạt nhoà.

 

Bức tường đã tiến đến sát trước mặt.

Toàn thân hắn run rẩy vì xúc động và khiếp hãi.

“Không thể quay lại được nữa, phải vượt qua thôi!”

Hắn nén nước mắt, ghìm hơi thở trèo lên.

 

*

 

Bức tường xi măng toả hơi nóng hầm hập bao phủ lấy hắn.

Ngột ngạt đến hoa mắt. Tay, chân, mọi phần thân thể đang tì lên bức tường đều bị hun đốt nóng bỏng đau đớn.

Mặc. Hắn vẫn bám chặt vào tường và nhích dần lên.

Hơi thở đứt quãng.

Lảo đảo choáng váng.

 

“Phải qua được lần này!” hắn nghe tiếng của mình vang lên trong đầu lạ lẫm như mệnh lệnh của ai khác từ bên ngoài.

 

*

 

Hắn vừa bám được đỉnh tường thì một khuôn mặt hiện ra ngay trên đầu.

Người thân vừa mất nhìn hắn buồn bã và bảo hắn phải quay về.

Hắn nhất quyết lắc đầu từ chối.

 

“Xuống ngay đi, thằng ngốc!” người ấy nổi giận quát lớn và đấm thẳng vào mặt hắn.

 

Hắn lảo đảo buông tay ngã ngửa từ trên cao xuống.

Choáng váng vì đau đớn, giận dữ và thất vọng.

Hắn loạng choạng đứng lên, toan tiến đến bức tường và trèo lên lần nữa.

 

*

 

Nhưng hắn chưa kịp cất bước thì bức tường dần dần rã ra.

 

Hắn khiếp đảm khi trông thấy người thân của mình với nét mặt phẫn nộ đứng giữa bức tường đổ nát, dang tay cố gắng lấy thân mình để ngăn chận một dòng lũ những người chết ở những tình trạng khác nhau đang ùa ra từ sau bức tường nhào về phía hắn.

 

Hắn nhận ra những người mới chết gần đây hoặc chết đã lâu; những người thân quen giữa những người xa lạ.

 

Một số thân thể, mặt mũi còn nguyên vẹn hoặc chỉ bị mục rữa chút ít.

Khá nhiều đã bị rữa nát gần hết.

Phần lớn chỉ còn là những bộ xương.

 

Ai cũng hăm hở tiến về phía hắn, nồng nhiệt gọi tên hắn.

 

*

 

Những cánh tay mục rữa chìa ra; những bộ xương khô xiêu vẹo va vào nhau, lập cập chen nhau nhào đến hắn.

Những bộ mặt không còn hình hài. Xương gò má, xương mũi lộ ra sau thớ thịt mặt rữa nát; những hàm răng đen ám và tiếng kêu khàn đặc từ những cổ họng trống hoác: cả thảy đều ùa đến kêu đòi hắn.

 

Toàn thân hắn như đông cứng lại vì khiếp đảm. Máu như ngưng chảy.

Tiếng quát của người thân làm hắn tỉnh thức.

 

Hắn cuống cuồng lao đầu bỏ chạy.

Hắn chạy như kẻ hoá rồ qua bao nhiêu ngõ ngách. Vấp ngã rồi lập cập đứng lên tiếp tục chạy.

Không dám nhìn quanh. Không dám nhìn lại.

Những tiếng kêu khản đặc xa dần.

 

*

 

Hắn vấp chân, ngã dụi vào một mô đất.

Tim phổi hắn như bị nén chặt đến sắp vỡ ra. Hắn há hốc miệng cố tìm chút dưỡng khí nhưng lại hớp vội mấy ngụm bụi mù làm hắn sặc sụa suýt nghẹt thở.

 

Đầu óc choáng váng quay cuồng. Tay chân rã rời rũ liệt.

Hắn nằm úp mặt lên mô đất, mắt nhắm nghiền nhưng không tìm được chút tĩnh tâm.

Im lặng bao trùm quanh hắn.

 

*

 

Rất lâu sau đó.

Hắn chống hai tay, từ từ nâng người dậy.

 

Khuôn mặt người thân vừa mới mất hiện ra trên tấm bia mộ ở đầu ụ đất.

Ánh mắt thân yêu hiền từ nhìn hắn như muốn nhắn nhủ bao điều tốt lành.

Hắn buông người xuống mô đất, vùi mặt vào đôi tay.

Nước mắt trào ra trong đau đớn lặng lẽ.

 

*

 

Hắn ra đi vào buổi trưa.

 

Hoàng hôn đã phủ xuống.

 

5.

Vào sinh nhật đánh dấu một ngõ rẽ trong đời.

 

Hắn cương quyết tự tặng cho mình món quà mà hắn đã ao ước từ bé.

Dù bằng bất cứ giá nào.

 

Hắn ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị mọi thứ cẩn thận.

Không cần phải lần dò tìm đường. Hắn đi một mạch đến nơi ấy.

 

*

 

Bức tường đồ sộ với hàng chữ đỏ và hình vẽ chiếc đầu lâu vẫn làm hắn khiếp đảm như hàng nghìn lần trước.

Tiếng gió lao xao trong tàn lá vẫn làm hắn ớn lạnh.

 

Nhưng hắn không lạc đường.

Và sẽ không bỏ chạy.

Dù có thế nào.

 

*

 

Hắn đứng sững trước bức tường như bị thôi miên.

Cố gắng tiến lên nhưng tay chân hắn không chịu tuân theo sự điều khiển.

 

Hắn cố gắng tranh đấu để xua đi khối ký ức đặc quánh những ám ảnh, tai nạn và sợ hãi khủng khiếp đã xảy ra trong quá khứ nơi bức tường này.

Chúng vẫn lừng lững hiện về.

Thực hơn bao giờ.

 

Không còn nơi ẩn náu.

Hắn lần lượt trải qua cuộc tra tấn với những sự kiện trong quá khứ lần nữa theo nhau vùi dập hắn.

 

Mắt hắn tối sầm.

Xung quanh u ám.

 

Không nhìn vào những điều trên bức tường. Mắt hắn dán vào đỉnh.

Hít một hơi sâu, hắn từ từ bước tới trước.

Bám lấy bức tường.

Kiên quyết trèo lên.

 

*

 

Chậm rãi và chắc chắn, hắn dần dần tiến lên.

Tay chân hắn nhẹ tênh, thân thể mềm mại như người làm xiếc.

 

Hắn biết chắc lần này hắn sẽ đạt được điều hằng khát khao từ thuở nhỏ.

Tim hắn đập rộn rã trong nỗi háo hức chờ mong.

 

*

 

Có tiếng ầm ầm như sấm dậy khi hắn sắp lên tới đỉnh.

Bám chặt vào gờ xi măng, hắn rướn người đứng lên trên bờ tường.

 

Một vầng sáng chói loà chiếu vào mắt hắn.

Tiếng ầm ầm ập đến làm rung chuyển không gian quanh hắn.

 

Qua làn ánh sáng rực rỡ, hắn trông thấy chiếc cầu vồng tuyệt hảo nhất mà hắn chưa từng thấy lại từ ngày xa xưa còn bé trước khi tai hoạ ập đến cướp mất tuổi thơ hồn nhiên.

 

Vầng ánh sáng lấp lánh những màu sắc diệu kỳ vẫy gọi hắn.

 

Hắn vươn tay ra với lấy chiếc cầu vồng.

Làn gió mát bỗng từ đâu thoảng đến nâng hắn bay vào không gian huyền diệu.

 

*

 

Xuyên qua vầng sáng lung linh, hắn thấy mình được bay trở về quá khứ — và cả tương lai mà hắn vẫn hằng mơ ước.

Hắn mỉm cười rạng rỡ khi thấy lại người thân vừa mất vẫn sống vui tươi yên bình bên mình. Ụ đất mới đắp mang tấm bia với một khuôn mặt xa lạ nào khác.

 

Ánh sáng cầu vồng lấp lánh thắp ngời đôi mắt người yêu lúc nàng âu yếm nép vào lòng hắn. Nàng ngước mặt tìm mắt hắn và mỉm cười thật ngọt ngào. Tim hắn run lên trong niềm hạnh phúc vô biên. Mắt hắn nhoà lệ khi được ghì chặt nàng lần nữa trong tay và họ hôn nhau đắm đuối như ngày cũ.

 

Vầng ánh sáng kỳ diệu lấp lánh toả xuống đám trẻ nhỏ đang vui đùa trong một chiều nắng đẹp. Những tên lớn đến phá rối đã bị xua đi bởi một nhóm người quen tình cờ đi qua.

 

Bảy sắc cầu vồng. Không, hàng chục hoặc hàng trăm sắc màu rực rỡ tụ lại thành những viên kẹo đủ màu rơi xuống đánh thức đứa trẻ nằm ngủ quên giữa một buổi trưa đầy nắng ấm. Tai hoạ duy nhất ngày hôm ấy đến với đứa bé là nó đã được ăn quá nhiều thứ kẹo ngọt lịm — tuổi thơ tuyệt vời vẫn tiếp nối với những kỷ niệm đẹp như giấc mơ.

 

*

 

Hắn bay mãi trong vầng ánh sáng diệu kỳ, ngược dòng thời gian rồi xuôi về tương lai với mọi đau thương rủi ro đều được xoá đi và thay thế bằng những kỷ niệm đẹp đẽ.

 

Bên kia chiếc cầu vồng, hắn dang tay ôm lấy tuổi thơ. Hắn được quay về và bắt đầu sống lại những năm tháng tràn đầy niềm vui với thật nhiều những chiếc kẹo ngọt lịm muôn màu sắc.

 

Hắn bay qua không gian và thời gian trong vầng sáng lung linh ấm áp toả lan.

 

Lòng ngập tràn hạnh phúc vô biên với những giấc mơ ấp ủ bao năm đã trở thành hiện thực.

 

6.

Sáng sớm hôm sau, báo địa phương đăng tin: “Một người đàn ông từ bức tường chắn rơi xuống giữa chuyến tàu tốc hành liên bang tối hôm qua.”

 

Adelaide 18/6 & 8—14/8/2007

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021