thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
LÀM THƠ [19]
 
Đã đăng: LÀM THƠ [1] - [2] - [3] - [4] - [5] - [6] - [7] - [8]
[9] - [10] - [11] - [12] - [14] - [15] - [16] - [17] - [18]
 

Chú thích cho những ngày câm nín

 
Không thể vọt ra khỏi
Một vệt dài và buồn
Bạn ngồi nhìn những nụ cười
Dang chân im lặng
 
Một cánh chim
Một vệt mưa bay
Của Thơ
Ngày
Như
Chớp
Lửa
 
Những bộ lông
Quăn dày như cỏ
Đang cố khép lại
Buổi chiều
Của Thơ
Mồ hôi và hơi nước
 
Người ta đang nói Thơ có thể làm cho thanh gươm tra vào vỏ
Bạn cũng muốn tra vào
Nhưng chỉ còn cái vỏ của kẻ giết mướn
Bạn muốn
Tra vào đâu?
 
Rì rào rì rào
Những ngọn cỏ quăn xước vào da thịt bạn
Như thể lưỡi gươm
Bạn nứt đôi
Máu chảy lên trời...
 
Những ngày câm nín
Đang cười giả lả
Trời ơi chuyện lạ đêm qua
Mà Thơ không biết gì cả
 
 
 

Lang thang trên cánh đồng ngôn ngữ

 
Không phải là những bộ veston đang đeo tai nghe
Google dịch rì rào như gió
 
Không phải những gương mặt đầu trọc hay mọc tóc
Cười nham nhở
Vẫn lặp lại hoài
Thơ phải thấy trên sân khấu
 
Nhớ
Một cánh đồng lau sậy
Những hàng cây chắn sóng
Không thôi vỡ mộng
 
Nhớ
Những bầy thiên nga
Những chú vịt con ngoe nguẩy...
 
Cỏ mặn
Lặng lẽ
Những tiếng dế cất lên
Trên cánh đồng
Hoang vắng
 
Ngọn lửa giữa trưa, trên
cánh đồng
vẫn cháy
 
Những ngôi sao không bay cùng bong bóng
Nên không thể lên trời
Mà rụng
ngoài khơi
phải bơi
rất mệt
 
Bạn gọi người ơi người ơi
Chỉ tiếng dế hoang đang gáy
Trên cánh đồng
Thơ
Sao mọi người lơ ngơ
như vậy?
 
Gánh nặng không thoát ra từ cổ họng
của những người không biết từ đâu tới?
đang loay hoay
múa may
cơn say
không biết còn ở lại đây
bao lâu nữa?
 
 
 

Cũng cánh đồng...

 
Chữ.
Từ.
Bạn không biết vì sao cần phải định nghĩa
như vậy
 
Ngày xưa...
- «Chữ» trinh đáng giá ngàn vàng
«Từ» trinh đáng giá ngàn vàng
 
- Vành ngoài bảy «chữ» vành trong tám nghề
Vành ngoài bảy «từ» vành trong tám nghề
 
Bạn có được nói như thế không?
Bạn có được không?
 
Thôi tôi xin nói nguyên câu
không phải «từ» hay «chữ»
Những câu nói như đàn dê leo núi
Thơ đang bán chạy
Nhiều ông làm sách đang kêu trời không có thơ để bán
Đừng ngạc nhiên...
 
Tôi xuống núi rồi
Tôi sợ
Không còn dám be-be
 
Hãy dạy con tập nói, mẹ ôi
Không phải ngày lên ba bi bô mùi sữa
Mà là để con còn tồn tại
Và ngẩng mặt nhìn cuộc đời
 
Hãy dạy ta tồn tại, cỏ ôi
Hãy dạy ta tồn tại, đất ôi
Hãy dạy ta tồn tại, nước ôi
Hãy dạy ta tồn tại, đá ôi...
 
Con sợ rồi
xin Mẹ đừng tha thứ
 
 
 

Nàng

 
Thôi đừng ném thia lia
Lên mặt nước bao nhiêu hy vọng
 
Hãy mang những viên sỏi đó
Về
Ném vào ngôi nhà
Khu vườn
Không còn cánh cổng
Những tổ chim
Chiếc lông chim rơi im lặng
Trong nắng
 
Một ngày nào đó
Cánh cổng
Cùng với giàn hoa giấy
Hiện ra
 
 
 

Cũng là nàng...

 
Cao hơn cả cánh diều
Là tiếng hát
 
Nhưng hãy nhớ cánh đồng ngôn ngữ Thơ gieo hạt
Đang bị lật ngửa
Những chiếc xe ủi đang tới
Tiếng kêu của gió
Những con đường mới đắp mềm như thịt da em
Đang hằn dấu bánh xích
Vằn vện
 
Đừng khóc
Hãy hát cho đến tái nhợt
Môi em. Hay em thích cho mọi người cùng uống
chung
một ly. Lây căn bệnh
mặn đắng?
 
 
 

Thơ không phải giấc mơ

 
Nó vang lên từ tăm tối
Khi ngôn ngữ đã bị vùi xuống bùn
Chỉ còn những tên hề trọc đầu đang hát ca
Văn công và chụp ảnh
 
Chúng ta đừng lơ lửng trong mơ
Không phải tiếng pháo ngày hôn lễ
Chỉ là tiếng nổ của những viên đạn
Đang làm bỏng bóng mây
Và hồ nước
 
Thơ đang cố bơi qua
Để còn kịp về thị trấn
nhỏ
Mỗi sáng
Nơi những cánh đồng Mẹ đang chấp chới
Ngã nhào
 
*
 
Cuối cùng Mẹ cũng tới
Khi mọi thứ đã bị tàn sát
 
Mẹ không khóc
Khi chúng ta chơi trò đá dế
Những con dế bị ngắt mất đầu
Vẫn trợn trừng hai mắt
Chúi vào đối thủ
đang gáy vang
 
Những ngôi nhà cũ
Ta vẫn hay tả
Trong Thơ
Nhưng chúng ta thường hay lau dọn sạch sẽ
Vì thế mà
Dễ nhìn thấy vệt dơ
Như máu
 
Này Thơ
Thơ đừng quên lãng
Tiếng cười như tiếng vòng xe quay về nhà sau một ngày mệt nhọc
Tiếng khóc như những giàn hoa giấy trên hàng rào
khi những đứa trẻ con bị bệnh
sốt và lên cơn
 
Nó sẽ tắt
Cơn đau của con cũng sẽ ngừng
Vì sự lãng quên
 
 
 

Thôi thì Thơ cứ là một giấc mơ

 
Băng qua những cánh đồng
Trong giấc mơ ngày xưa của Yến Lan
Người chèo đò để râu dài
Kể những câu chuyện tình
Cùng ánh trăng thơ mộng
 
Trong câu chuyện không có tiếng nổ
của những bình ga cũ
của cánh đồng Thơ
 
Tất cả những giấc mơ ngày xưa của người chèo đò
để râu dài
Bây giờ đang bỏ trốn
khi những người lái buôn tới
 
Họ không mang theo Thơ
Họ đi dọc những con đường
Ngôn ngữ thành vô dụng
Nên họ hay tò mò nhìn quanh và chụp ảnh
 
Ngẩn ngơ dọc theo con đường
Có một cây cầu ngôn ngữ đã gãy
Như thể chắc chắn
có nhiều thứ
đã rơi
 
Chỉ còn giọng nói của em
Đám mây nói, bông hoa nói, giọt nước nói
Con ốc sên bò ngang chúng ta
Chậm và ẩm ướt
 
Trong bóng tối
Đành là vẫn nghe giọng nói
Nhưng làm sao tôi nhìn thấy gương mặt của em?
 
 
 

Hai mép của bờ vực

 
Đừng tả đừng gợi những câu thơ da thịt
Em ghét
Những con cá đã bơi đi
trơn tuột
 
Biển đã vỗ sóng lên
xoá mờ những câu mà Thơ vẫn hay ghi trên cát
 
Trong giấc ngủ
Hai bên tóc mai của em
Loà xoà mồ hôi
Nhưng chúng ta đang cố bơi vào bờ
Trời rất lạnh
Cũng đừng nhắc đến chiếu chăn
Em ghét
 
Những gì đã làm ta còn sống
Sau cơn sóng
ầm ì
như tiếng thở dài
Vô đi em
Trời lạnh
 
 
 

Cũng là bờ vực và hai mép

 
Trên hai mép tóc mai của em
Chúng ta đang tựa vào sườn núi
Rơi như thác nước
 
Này đây
Giấc ngủ của cánh đồng lau sậy
Ngôn ngữ từ trên trời sa xuống
Hai bên thái dương em
 
Đừng quên đừng quên
 
Tôi cũng ngủ
Để mặc máu của mình đang hoà vào máu của em
 
 
 

Bài thơ tình

 
Thơ
Tôi muốn
Mình tàn lụi bên em
Bắt chước Whitman với lá cỏ
 
Tôi nằm đó
Bên trên dòng sông
Bên trên bình minh
Tôi nằm đó
Mệt và thở
Thở và ngỡ
mình không thể chết
 
Và tôi xin em
Khi tôi ngộp thở
Ở hai bên mép bờ
Những dòng sông những cánh rừng màu đen
Nơi con người vẫn úp vào
Để thở
 
Hỡi Thơ
đừng nói về ánh sáng
đừng nói về cây xanh
Chúng ta hãy nói về chuyện đó
Có cơn gió
Mang cho ai thì cho
 
Đừng bao giờ nói đây chỉ là một giấc mơ thôi
 
 
 

Nhưng vào mùa xuân, khi trời bớt lạnh

 
Thơ đang chết dần
Người bác sĩ dối trá trấn an chúng ta rằng mọi thứ đều rất tốt
Huyết áp, nhịp thở, cả những thứ Thơ đào thải
lên trang giấy
 
Chúng ta cùng nhau đọc những câu thơ
Mớ giẻ rách tàn tật
Và mưa cũng vừa dứt
Em đừng khóc ngoài vườn cỏ đang mọc
vào sức chịu đựng cuối cùng của Thơ
 
Còn chúng ta?
Chúng ta vẫn cố sức bơi đến khi nào ta còn chịu nổi
Em đừng bơi quá xa
Mà nếu đã quá xa thì em nên bơi xa thêm nữa
Không thôi mất công Thơ đuổi theo
Không thôi em mất công giải thích
Mất công em an ủi
Mất công Thơ dỗi hờn
 
Thơ cứ nhớ
Mùa xuân
Một căn nhà. Một cánh cổng sắt sơn xanh
Một giàn hoa giấy đầy bụi
bay vào mắt
mỗi khi Thơ mở cổng
 
 
 

Ngọn đèn đường như mắt người vừa khóc...

 
Chúa ôi
Con chỉ là ngôn ngữ
Da con mỏng tang và có nhiều mạch máu
Xương con dễ gãy
 
Người ta đã làm cho con trần truồng
Người ta đã làm cho con nhạy cảm
Nhân dân trong con thành nhân dân tự phát
Đi phá nhà nhân dân khác
 
Người ta đã làm cho con làm hư bạn bè
Bằng những trò đốn mạt
Người ta đã làm cho con không cần suy nghĩ
Con thành hứng tình
Nhìn qua khe cửa
Sau đó vẽ lại trên giấy bằng cây bút chì màu
Những mệnh phụ đoan trang đang ngồi vắt chéo chân mình
Vẫn còn toả ra hơi nóng
 
Thi thoảng không chịu nổi
Con phải nói lên ý nghĩ của mình
Bằng cách giấu vào bóng tối
Tuôn ra những câu
Đời đời không ai hiểu
Và người ta sẽ vinh danh đời đời
Đời đời vinh quang
Vinh quang đời đời
Những câu thơ không cần ai hiểu
 
Con cũng không hiểu
Vinh quang đó làm gì?
Chỉ biết đời đời vinh quang
Những câu thơ hũ nút
 
Và thiếu điều
Người ta muốn thả con bay như bong bóng
Để khỏi phải nghe
tiếng khóc
tiếng bước chân
tiếng sủa
tiếng la
 
Tiếng ngáp
Của số phận con
Trên quyển vở học thêm môn đạo đức
 
 
 

Thơ thử sức

 
Thơ đã làm hết cách
Và Thơ vẫn không cười
 
Không hề đau đớn hay hoảng hốt
Thơ quay đầu về phía chuông reo
treo trên cổ mèo
Cái mũi ướt đã bắt đầu biết phân biệt
mùi thịt mỡ
 
Không thể ngừng lại
Nhưng cũng không phải một cái đầu
Ngúc ngoắc gâu gâu
Mà trái tim
Khi được vuốt ve
Duỗi chân
Nằm lịm
 
Không chắc gì Thơ được vẫy đuôi
Như thế
 
Mà sức Thơ cũng chỉ bấy nhiêu thôi
Đừng ai cười
 
Thơ thích những lúc ngôn ngữ bị đánh bại
Chứ nếu ngôn ngữ lại đi đánh bại tất cả mọi người
Thì
Người ta
Cũng ghét
Thơ
Như ghét
Cứt
Mất thôi...
 
 
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021