thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Kẻ vắng mặt
 
Chẳng phải là tiếng động khô
thức giấc những hình trụ chồng nghiêng, tối
dưới độ thăng bằng
đan xé vùng ảo giác
mắt chiều cuối lửa
bầy phượng xám mùa khan đỏ
vĩnh biệt hàng cây màu lụa chết một khoảng gió lữ
cửa mở vào hoàng hôn khuyết, hãm
những hình thù ngang, trái
đoạn đường dự phóng ở giác độ lãnh đạm
cuốn nhánh không cuộc đời giây phút
biền biệt hoang dã
chuyển động khối màu điếng cháy
vực mây thẫm tím cồn nghi hoặc
tự hỏi mình sao không hiểu rõ
nét cười quá vãng
tước xanh             triền âm dội ngược
 
người vừa đến
bàn tay thô lửa xoá trắng màu khói chạm
khép chặt tiếng kêu rỗng, lạnh
khuôn mặt mùa thu
một người bật dậy
ôm nghiêng tiếng mớ giật lùi cơn mộng
 
con đường viền trắng những hành lang chiêm bao
lẩn khuất
khuôn chữ mềm, ướt
chỉ tiếng gió trầy, sướt
hai đầu mộng, thực
biên giới thầm thì, lời bóng tối
"đây là khoảng cách ước lệ và
vô hạn
hãy dừng lại..."
 
quay nhìn kẻ lạ, kí ức trắng mùa hoa
có thể
chẳng tìm thấy nơi bắt đầu
ngờ vực
chỉ là ngõ vắng hoài
tiếng thụ cầm xanh khướt, biển
đứng ngoài cơn mơ câm
lặng lẽ sóng
chẳng nỡ gọi người
ơi
vết thương tôi
níu bóng lại hỏi đường cùng cử động
mắt vô tận khoảng trống, thời gian
không màu phía trước
hãy bước đi
chỗ liềm trăng cong, nhỏ
 
nuốt dấu chấm gọi mời ngữ âm tưởng niệm
cày nát cánh đồng suy tưởng
bên kia tiếng nói
ảo giác vùng dậy, không lối thoát
kẻ nào vừa thở những hơi ngắn, cũ
cháy sém thời khắc muộn
chỗ đôi mi khép
lùa nắng ứ
sao, nhắc mãi một con đường
vắng mặt
 
không là biên giới nữa
những hành trình đứt đoạn vết thương vô hạn
chẳng phải màu nguyên sơ
sắc độ      tan rữa     mênh mông
tiếng gọi
đêm lấp lánh cận ảnh
giác độ loạn
khu biệt          tiếng cười chứa chấp niềm đau chưa lớn
bóng tối vẫn hình dung
người vừa đến
bước qua chiều tắt
giấu giữa bàn chân lá cỏ
mây cứ bay đoạn trời, chia cắt núi
chồm dậy đôi cánh tay mùa đông
gọi khan hình tướng
giả định một khoảng cách thời gian, nơi chốn
biển, tìm thấy cả hình hài
 
PS:
những ngón san hô đỏ bơi ngược
sau lưng quá khứ, phóng ảnh tách rời
nhưng, con đường trong mắt
chạy biến ở khúc quanh nhục thể
mưa từ lời ca thất lạc          ngôi mộ thời gian
xé tiếng thở dài, sâu da thịt tháng năm
đêm cứ ướt ngoài giới hạn
 
24.06.01
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021