thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
NHÂN CHỨNG CỦA MỘT CÁI CHẾT [15 & 16]
 
Đã đăng: [1 & 2] | [3 & 4] | [5 & 6] | [7 & 8] |
 

Khúc mười lăm

 
Mấy trăm năm nay rồi vở kịch vẫn diễn. Và đêm nay mưa muốn xoá đi nhà hát này. Không ai muốn diễn mãi về một số phận tàn tật. Nhưng người nghệ sĩ vẫn phải bước lên sân khấu. Anh nhìn thấy nhà hát còn tàn tật hơn.
 
Vở kịch đã diễn hàng triệu lần. Khi diễn xong người nghệ sĩ chân chính xoá đi con đường thật của mình. Bởi thế, anh – người nghệ sĩ đến sau – phải tìm con đường mới. Con đường chạy qua những dãy ghế, những mặt hề, những độc thoại và cắt ngang cổ họng anh.
 
Giờ đây anh đứng sau bóng tối cánh gà. Anh nhìn thấy bộ trang phục của vở diễn khác vẫn đung đưa vì sợ hãi. Một nữ diễn viên đã diễn xong phần của mình, giờ đang tháo mái tóc giả và lau son phấn. Một mái tóc xác xơ và gương mặt tàn úa hiện ra. Một sự thật đang đến gần anh và cất giọng nồng khê, mệt mỏi và tỏ tình ái ngại. Và anh nở một nụ cười như cái miệng hé mở của một xác chết.
 
Nước đã dâng cao và bò vào nhà hát. Khán giả bỏ về vì mưa quá to và họ sợ sét. Ai đó đã tháo đi cột thu lôi của nhà hát này. Và với họ cái chết của người nghệ sĩ trong cảnh cuối chẳng có ý nghĩa gì.
 
Cả nhà hát chỉ còn lại mênh mông một sa mạc ghế. Chiếc áo khoác của ai đó bỏ quên giống như một con đà điểu. Nhưng anh không thể nào bỏ dở vở diễn này. Vì cảnh cuối kẻ tàn tật là anh sẽ phải chết. Dù không ai chứng kiến và giám sát cái chết của anh. Anh vẫn phải bước xuống cái huyệt sâu đào sẵn.
 
Anh xem đồng hồ, tự bật đèn, tự gióng trống và tự kéo ròng rọc mở màn. Và từng bước anh bước ra sân khấu. Không tiếng nguyền rủa, không tiếng kêu sợ hãi. Không ánh mắt người thân đau khổ, không tiếng khóc oà ra. Không lệnh ân xá được đọc lên đột ngột. Anh bước về phía huyệt sâu vẽ bằng phấn trên sàn diễn. Không ai nhìn thấy cái chết của anh. Nhưng anh phải chết và anh không lưỡng lự. Và đấy là thiên chức của anh.
 
Anh bước xuống cái huyệt giả và anh thấy đất rơi trên người anh. Anh thấy hơi lạnh dâng lên từ từ trong người anh như nước dâng lên trong nhà hát. Và lúc này chỉ mình anh biết được cái chết của mình. Và cũng chỉ anh biết được trái tim anh đau đớn và kiêu hãnh biết nhường nào.
 
 
 

Khúc mười sáu

 
Viết trong đêm mưa tôi gửi cho Người. Chưa bao giờ mưa nhiều đến thế. Có lẽ mưa kéo dài đến 100 năm. Và mấy trăm năm rồi không ai viết cho Người.
 
Trong những đêm gần sáng tôi thấy Người đi bên những đám mây hừng đông. Tôi không thể đến bên Người. Những giọng tôi thì Người nghe thấy.
 
Trái đất giờ này quá suy nhược. Sự mệt mỏi bò lên đỉnh sợi tóc. Ngày già đi quá nhanh và đêm nào cũng lạnh thấu xương. Chúng tôi ngồi co ro trên Trái Đất trơ trụi và đang trôi mê sảng. Có ai đó trong chúng tôi cởi áo đốt lên đống lửa. Và ai đó cất tiếng khóc nguyện cầu. Tiếng hát loang đi như tiếng cổ xưa. Dọc những triền sông về thượng nguồn. Nơi bầy thú rừng lang thang đói khát và mệt mỏi.
 
Chúng tôi sinh ra và có lẽ nào tàn lụi. Ôi thế kỷ này răng hàm chúng tôi lại mệt mỏi rã rời. Một thế kỷ thực phẩm còn mệt mỏi hơn. Sao chúng tôi phải gánh theo cơn đói. Để suốt đời chúng tôi phải nấu nhừ ngũ cốc và chọc tiết súc vật.
 
Sao chúng tôi không là những đám mây, bay thanh thản mọi nẻo đường vũ trụ. Sao da thịt chúng tôi lại thế này. Thật không thể tin vào mắt mình được nữa. Sao mắt chúng tôi lại cứng dần và biến thành những viên sỏi. Tai chúng tôi ngứa ngáy mọc lên nấm độc. Lưỡi chúng tôi hoá thành đầu rắn. Và trái tim hoá trái cây dại đầy nhựa chát. Có phải đây là trò đùa hay sự trừng phạt của Người?
 
Đêm mỗi lúc lạnh thấu xương. Chúng tôi cởi áo nhóm lên ngọn lửa. Và chúng tôi không ai bảo ai cùng cất lên tiếng hát. Người nghe thấy chăng tiếng hát đầy sợ hãi. Đấy chính là lời cầu nguyện của chúng tôi.
 
[còn tiếp]
 
 
------------
Đã đăng:
 
... Và đêm nay nước đến mạnh hơn cả tiếng nổ. Chúng ta bừng tỉnh. Trên bàn tiệc còn phơi đầy xương cá. Cỗ xe nước đang lăn về phía chúng ta. / Đêm nay, ngày của cái nhìn chúng ta đã đến.Chúng ta thấy một bình minh máu rực rỡ đang giấu vùi trong da thịt tối tăm. / Đêm nay, nước đã đến. Bằng sự im lặng khổng lồ, nước nhấn chìm mọi vật không có cánh... | ... Nước đã ngập những lối đi trong công viên. Ngựa, hổ, báo, tê giác kêu hoảng loạn. Những linh hồn cây tụ về thành rừng bên kia sông và ra sức vẫy gọi. / Lúc đó tôi nghe vang lên lời con cá tiên tri “Và ngày của chúng ta đã đến”. / Và bây giờ ngày của nước đã đến. Chúng ta tìm khắp cửa hiệu, thị xã vẫn không kiếm nổi một chiếc thuyền...
 
... Và đêm nay, trong những chiếc thuyền phờ phạc đang tránh gió mưa, nép sát bờ đất, tôi đi tìm chiếc thuyền xưa. Và tôi lại cất lên những câu hỏi tôi đã hỏi thủa ấu thơ: / Sao đôi bờ đất không theo nước chảy đi? / Sao những cái cây cứ quẫy lên trong gió để giã từ chùm rễ của mình? ... | ... Và tôi lại mở cuốn sách trong ánh sáng này. Tôi đọc to lên để chống lại nỗi sợ hãi. Đọc to nữa to hơn nữa. Nhưng giọng tôi lúc này chỉ còn là tiếng nức nở...
 
... Đêm nay tất cả vàng ở cửa hiệu tầng dưới đã được chuyển đi. Hai cánh cửa gỗ mở toang ngơ ngác. Có một vài kẻ lang thang trong mưa qua đi, dừng lại và nhìn mãi vào bên trong. Chỉ sớm mai tầng dưới ngôi nhà sẽ biến mất... | ... Sao chúng ta lại không mơ được đi một mình trên những mái nhà giống như người mắc bệnh mộng du. Ta sẽ nhìn rõ hơn những con đường trên đất. Và ta được gần hơn với vô tận trời xanh...
 
... Mưa vẫn xối như máu không sao cầm được. Nước đã dâng lên ngập đôi giày của cô. Cô vẫn đứng lặng im như không có ai đứng đó. Hơi nước từ người cô bốc lên ngùn ngụt. Cô là một đám cháy trong mưa. Cô đứng đó, cây khô đứng đó. Một sự sống lặng câm dưới những đám mây mang theo cái chết, bên cạnh một cái chết thét gào đòi được phục sinh... | ... Đêm nay mưa ánh đèn vàng dần tắt / Tất cả sẽ chìm đi như câu chuyện hoang đường / Và trên đỉnh bóng ngôi nhà đã mất / Một đôi mắt mèo bất động nhìn tôi...
 
... Tâm hồn họ trú ngụ trong bóng tối dày đặc và những kẽ hở của lịch sử. Thi thoảng họ đi qua thị xã này vào những đêm khuya khoắt. Thị xã như bị bỏ hoang từ nhiều thế kỷ trước. Bụi quá nặng làm những mái nhà oằn xuống. Họ gặp những người già đau ốm và cô đơn ngồi trên bậc cửa. Họ cúi xuống bên những người già ấy và nói gì đó. Những người già ngước đôi mắt đục trắng nhìn họ và cười... | ... Và lúc này trong bóng tối người đàn ông, đàn bà tự mãn phát âm. Ngôn từ của họ bay ra như một lũ ma trơi. Đấy là ngày ngôi nhà rền vang tiếng mọt. Những ngôi nhà của xứ sở này sắp sụp đổ mà họ không hề biết...
 
... Đoàn thuyền đi qua cửa nhà tôi. Buồm căng lên che kín cả chân trời. Tôi thấy trẻ con thị xã hò reo trên những chiếc thuyền ấy. Chúng đồng loạt chỉ tay về phía đại dương. Những chiếc thuyền vẫn chạy ra cùng ngõ phố tối đen. Như ánh sáng phun trào từ bóng tối... | ... Người đàn bà đổ thêm nước vào bình nước trắng. / Tấm lót mở ra mênh mông một bầu trời. / Chuông nhà thờ vang lên. Gió khẽ lay và cánh cửa sổ khẽ mở. / Rồi đứa bé được sinh ra. Nước đã tràn ngập từ lâu đài của đứa bé. Một cây đèn bỏ quên 1000 năm vừa được tìm thấy và đốt lên...
 
... Nước mắt rơi đã quá nhiều, im lặng đã quá lâu. / Rồi nước mắt sẽ ngừng rơi / Nhưng im lặng sẽ kéo dài vô tận / Và anh mơ một ngôi nhà trong ánh sáng của cây... | ... Đêm nay trong thị xã lẻ loi, đơn điệu, nước đang lặng lẽ dâng lên. Và lặng lẽ ánh sáng ngôi sao ngập tràn trong tôi. Và tôi lại mơ bến bờ xanh tươi của đại dương đã chết...
 
 
----------------
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021