thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
NHÂN CHỨNG CỦA MỘT CÁI CHẾT [7 & 8]
 
Đã đăng: [1 & 2] | [3 & 4] | [5 & 6]
 

Khúc bảy

 
Dưới một cây khô một cô gái im lặng. Quanh cô là những vòm cây đen nặng. Cô trú mưa hay đứng đợi ai. Sao cô lại đứng dưới cây khô trơ trụi. Tôi nhìn cô và thấy hiện lên hoang mạc. Và cộng đồng nguyên thủy của cây đã chết mọc lên.
 
Mưa chảy trên mặt cô đan thành tấm mạng. Nước quấn chặt thân thể cô. Và cô trở thành con đường của nước. Cô là sự dâng tràn, sự bền bỉ và sự lặng câm của nước. Cô như bức tượng nước dựng lên của thị xã này từ thuở chưa có những cái cây.
 
Chớp loé lên soi mặt cô tái nhợt. Hai bàn tay cô ấp chặt vào nhau. Trong ánh chớp cô trắng lên như một quả đồi. Sấm càng rền vang càng làm sự im lặng của cô lặng im hơn. Đôi mắt cô như hai hồ nước lớn. Chớp không rọi tới được đáy hồ. Sấm không vọng tới được đáy hồ. Nỗi cô đơn và sự chờ đợi chiếm ngự hoàn toàn nơi đó.
 
Trên đầu cô những cành khô rung lên. Trong mùa mưa năm trước sét đánh chết cái cây. Cái cây chết rồi mà nhựa kinh hãi vẫn còn chảy mãi. Kinh hãi cả những người phải đi qua cái cây khô trong những chiều êm ả.
 
Cái cây bị sét đánh chết khô như một lời cảnh báo. Hài cốt cây không mai táng vào đất mà mai táng vào trời. Đó là bằng chứng chúng ta nhìn thấy. Trong những chiều chủ nhật chúng ta cùng vợ con, bè bạn uống nước quả trong công viên và lặng lẽ ngắm nhìn. Và những con chim đứng trong vòm lá những cái cây bên cạnh. Chúng nhìn cái cây chết khô và ngậm mỏ im lìm. Chúng kinh hãi nhìn những đám mây đen trôi lừ lừ qua đầu. Ôi những con chim đau ốm vì sợ hãi, và chết dần, chết mòn trong những vòm cây.
 
Mưa vẫn xối như máu không sao cầm được. Nước đã dâng lên ngập đôi giày của cô. Cô vẫn đứng lặng im như không có ai đứng đó. Hơi nước từ người cô bốc lên ngùn ngụt. Cô là một đám cháy trong mưa. Cô đứng đó, cây khô đứng đó. Một sự sống lặng câm dưới những đám mây mang theo cái chết, bên cạnh một cái chết thét gào đòi được phục sinh.
 
 
 

Khúc tám

 
Tôi nắm chặt bàn tay em rồi lặng lẽ ra đi
Em có nhìn thấy không cơn hoả hoạn bi thương
Dọc con đường chúng ta đi, trên những đỉnh cây lửa cháy
Tiếng cánh cửa vang lên lần cuối
Lá vùi ngôi nhà vào giấc ngủ mùa đông
 
Dòng địa chỉ để lại vang lên bài ca buồn
Chiếc bàn giữa hai ta, một con đường vắng lặng
Chúng ta lặng im và kiếp sau lẽ nào cũng vậy
Mắt em ngước lên hoá cổ tích đau buồn
 
Những thì thầm xa xăm giờ như mưa trên lá
Tôi nhớ thành phố vàng trong ánh đèn đêm
Trên nóc ngôi nhà ngoại ô một con mèo đi mãi
Nó đi qua cả những mái nhà xưa chỉ còn bóng lưng trời
 
Thành phố ấy bây giờ chỉ về trong giọng nói
Chiếc dao sáng mãi trên bàn, bữa tối ốm đau
Em thiếp ngủ tựa ngàn năm bên những song cửa sổ
Những con chim chứng kiến cảnh này đã chết từ lâu
 
Và con mèo thức dậy từ đống quần áo cũ, rồi ra đi trong gió rét
Có một lần trong mơ ta gọi nhau bằng giọng lũ mèo
Thành phố vàng lùi mãi về phía biển
Cát chảy vô hồi trong ký ức của tôi
 
Câu chuyện kể về loài mèo trong mơ như một điều bất trắc
Những ngón tay em muôn đời ấm dưới ngón tay tôi
Dòng địa chỉ mơ hồ vang lên như dao rơi xuống đá
Nóc nhà nào thế gian này cũng vọng tiếng mèo kêu
 
Đêm nay mưa ánh đèn vàng dần tắt
Tất cả sẽ chìm đi như câu chuyện hoang đường
Và trên đỉnh bóng ngôi nhà đã mất
Một đôi mắt mèo bất động nhìn tôi.
 
[còn tiếp]
 
 
------------
Đã đăng:
 
... Và đêm nay nước đến mạnh hơn cả tiếng nổ. Chúng ta bừng tỉnh. Trên bàn tiệc còn phơi đầy xương cá. Cỗ xe nước đang lăn về phía chúng ta. / Đêm nay, ngày của cái nhìn chúng ta đã đến.Chúng ta thấy một bình minh máu rực rỡ đang giấu vùi trong da thịt tối tăm. / Đêm nay, nước đã đến. Bằng sự im lặng khổng lồ, nước nhấn chìm mọi vật không có cánh... | ... Nước đã ngập những lối đi trong công viên. Ngựa, hổ, báo, tê giác kêu hoảng loạn. Những linh hồn cây tụ về thành rừng bên kia sông và ra sức vẫy gọi. / Lúc đó tôi nghe vang lên lời con cá tiên tri “Và ngày của chúng ta đã đến”. / Và bây giờ ngày của nước đã đến. Chúng ta tìm khắp cửa hiệu, thị xã vẫn không kiếm nổi một chiếc thuyền...
 
... Và đêm nay, trong những chiếc thuyền phờ phạc đang tránh gió mưa, nép sát bờ đất, tôi đi tìm chiếc thuyền xưa. Và tôi lại cất lên những câu hỏi tôi đã hỏi thủa ấu thơ: / Sao đôi bờ đất không theo nước chảy đi? / Sao những cái cây cứ quẫy lên trong gió để giã từ chùm rễ của mình? ... | ... Và tôi lại mở cuốn sách trong ánh sáng này. Tôi đọc to lên để chống lại nỗi sợ hãi. Đọc to nữa to hơn nữa. Nhưng giọng tôi lúc này chỉ còn là tiếng nức nở...
 
... Đêm nay tất cả vàng ở cửa hiệu tầng dưới đã được chuyển đi. Hai cánh cửa gỗ mở toang ngơ ngác. Có một vài kẻ lang thang trong mưa qua đi, dừng lại và nhìn mãi vào bên trong. Chỉ sớm mai tầng dưới ngôi nhà sẽ biến mất... | ... Sao chúng ta lại không mơ được đi một mình trên những mái nhà giống như người mắc bệnh mộng du. Ta sẽ nhìn rõ hơn những con đường trên đất. Và ta được gần hơn với vô tận trời xanh...
 
 
----------------
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021