thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Đêm & Cello Sonata
 

1. Đồng hồ

 
Khởi đầu là đêm, kết thúc là ngày,
Mũi tên bay từ khoảng đen sang khoảng trắng,
Cúi xuống là em, ngẩng lên là nắng,
Em chỉ là một biến vĩ của thời gian.
 
Những bông hoa mào gà rữa tan,
Ngả sang màu tím nhạt,
Con chữ latin bắt đầu cuộc đồng thiếp,
Mờ tỏ hai lòng bàn tay.
 
Trống quân anh đánh nhịp say,
Lúc vơi nhịp tỉnh, lúc đầy nhịp mê …
 
 

2. Cello

 
Không phải những bức tranh sơn dầu được treo lên vách nứa,
Không phải những bàn tay chai đêm nay nghe nhạc Debussy đã vỗ,
Cũng không phải lời thuyết pháp nhân văn của các thánh hiền,
Ngôn ngữ chỉ là bóng của một hàm lượng bóng.
 
Không phải dàn kèn ve trong suốt bắt đầu mùa rung động,
Mà chùm cây lá sourdine xanh phấn cả hai bờ,
Chính chúng ta cũng có một bộ giảm âm khi đọc thơ và làm thơ,
Nhưng chúng ta giấu che không cho loài ve được thấy.
 
Không phải những tổng-hoà-quan-hệ-xã-hội đã làm chiếc bình thô chúng ta chìm tận đáy,
Không phải bức phù điêu thạch cao gầm gừ quái gở trên tường,
Cũng không phải những tủ sách mốc meo gáy đỏ chữ vàng,
Xếp chồng chất mấy tầng khoá chữ,
Đã cấu thành chúng ta.
 
Con người là một hợp âm mềm và buồn ủ rũ,
Quyền lực vô hạn màu xám xanh lên rêu từ quá khứ,
Kéo dài mãi về phía ta khuôn mặt non nớt này trầm đục violoncello,
Những kiểu chữ, dáng chữ đã làm thành muôn ngàn cung bậc tên em,
Trên vĩ đàn tuyệt vọng.
 
 

3. Khoảng trắng

 
Em có nghe tiết tấu rời rạc, khoảng cắt đột ngột giữa hai tính từ,
Phút lặng câm trên sân khấu, cái quãng sáu bơ vơ?
Loảng xoảng không gian oval vỡ tan trong mắt xiềng mắt xích,
Anh sẽ không nói gì về em, cho em giữa cuộc đời bi kịch,
Lời yêu đương giờ đây đã quá muộn màng.
 
Biết bao nhiêu ca khúc trữ tình anh đã hát riêng em,
Bằng giọng tenor âm thầm gắt gỏng,
Có là gì đâu so với cả ba vạn sáu ngàn đêm im lặng?
Phút giao thừa, mười hai tiếng vàng mệt mỏi đưa ngân ...
 
Kỷ niệm dẫu nhiều, chợt có chợt tan,
Tất cả nằm nơi chuyển làn tưởng vọng,
Đánh dấu biên thuỳ giữa hai cơ thể, hai linh hồn sống,
Là khoảng trắng vô hình của cái chết đen.
 
(3/1975)
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021