|
nỗicôđơnkinhdịđenngòm
|
|
gửi VIẾT
tôi gõ cửa nỗicôđơnkinhdịđenngòm, và chờ
tôi bấm chuông nỗicôđơnkinhdịđenngòm, và đợi
chuông thì vô hình nhưng lại có phản hồi nhẹ mỗi khi ấn ngón tay vào và đương nhiên vô hình vừa đủ cho khách lạ cảm nhận được một va chạm - đâu đó trong đời sống chữ nghĩa -
cửa thì tròn và có màu sơn của nội tâm
vôhìnhvôtướng với chândungbấttrắc và thựcthểnứtmẻ xuất hiện:
- có điều gì ở câu hỏi ?
- nó từ đâu ? ở bên ngoài
- ở bên trong mà
- đầy kín cả bức tường vây quanh và lồ lộ ra đó
cáichấtxámlưucư trườn mình ra ngoài trớn trác:
- đã bảo là bên trong! cứ bướng
- không, thấy bấttrắc từ trong mở cửa đi ra
- đâu có, lôi nó ra từ trong cái vỏ mẻ đấy chứ
không gì ngoài chiếc lồng không gian ụp xuống cái lặngtờlơikhơivỏốc và ánh sáng thì không được đốt lên bằng võng mạc, mà
mười ngón tay lại tung hứng những lưu đày cô đơn của mặt trời quanh trái đất
làm cho ngày thêm nhạt nhẽo và hiu quạnh
tò mò và ngạc nhiên khi thấy một khu rừng không nguy hiểm như tôi nghĩ
như một khối keo đặc trong suốt lao lung
gỡ ra như rơi xuống một lời tự thú
chiếc tháp chao nghiêng trên cái nhìn quânbìnhthanhlặng, riêng nỗi riếtróng
ý nghĩ trườn mình dốc ngược hết chiều tà sau khu rừng khẳmbuồn của trĩutím
bất chợt con dốc ngắt bỏ và kết thúc một lũng vực bất mãn cùng chữ nghĩa
kẹt, vâyhãm phía dưới (!)
tôi bỏ đi
tay cầm sợi dây có gút thắt ở 2 đầu (nhặt được từ khu rừng)
chẳng buồn trả lời cho em biết
bởi vì
trong ý nghĩ, không có bắt đầu và kết thúc.
--------------
Bấm vào đây để đọc những tác phẩm của NNguong đã đăng trên Tiền Vệ
|