thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [36]
(tiếp theo)

 

Bí mật của quá khứ:

Năm 1773, dinh thự của quan đầu tỉnh Qui Nhơn bị binh lính Tây Sơn đốt phá. Sau đó là dinh thự của quan đầu tỉnh Quảng Ngãi cũng bị đốt phá. Trong lúc binh lính đập phá tất cả mọi trở ngại trên đường hành quân của họ với hào khí chiến thắng, thì cũng là lúc dân chúng bị bắt đi lao động khổ dịch để xây dựng lại dinh cơ cho vua quan Tây Sơn và phục vụ chiến tranh. Tất cả mọi người, già trẻ lớn bé, phụ nữ và sư sãi đều phải đi lao dịch, chỉ trừ những người đang cho con bú.

Năm 1802, vua quan nhà Tây Sơn trên đường đào tẩu đã bị dân chúng Bắc Hà bắt trói nộp cho Nguyễn Vương.

XX bảo em sẽ tặng anh cuốn “Điệu Valse giã từ”. Tôi bảo anh cũng muốn trao đồi “con tin” với em. XX đính chính “trao đổi hàng hóa”. Tôi vẫn muốn nói là “con tin”, như hoàng tử Cảnh xuống tàu sang Pháp, cái của anh tặng em không phải hàng hóa. Nó là con tin để em biết anh phó linh hồn anh cho em, như Nguyễn Vương giao hoàng tử Cảnh cho Bá Đa Lộc, cái của anh tặng em là một con người. Một lịch sử. Một số phận.

Thienthan nhắn tin:

“Lúc này em bận quá, không viết cho anh được cũng không gặp anh được. Anh có khỏe không?”

Không khỏe lắm. Thiếu em, anh như cái bánh đa ướt. Anh xuội lơ. Anh ỉu xìu.

“Haha… Có em, anh mới sung được à? XX đâu?”

Ừ, có em, anh vừa sung vừa sướng. XX bị bắt làm con tin rồi. Anh sợ đến lúc em cũng trở thành con tin cho một thứ huyễn hoặc nào đó.

“Em chọn đàn ông. Không phải đàn ông chọn em. Cũng như em tự quyết định số phận của mình”.

Tôi nghĩ rằng tôi đã ở bên ngoài thiên đường. Bên ngoài địa ngục. Có một người đàn bà bảo em luôn luôn nhìn thấy anh. Nhưng tôi không nhìn thấy bà ta. Có những bóng ma vây xung quanh tôi thành một hàng rào. Tôi cảm thấy cần thiết phải thủ tiêu một điều gì đó, phải giết một ai đó. Nếu không chính tôi sẽ chết. Tôi cảm thấy một thế giới bất tương dung. Tôi cảm thấy mình ngộ nạn. Và tôi ngồi hết buổi sáng này đến buổi sáng khác ở một nơi không dành cho mình. Chờ đợi.

Những con ruồi ngã vào trong ly nước. XX nói đố anh biết con nào đực, con nào cái? Tôi nói con ngã trước là con cái. XX nói con chết trước là con đực.

Một cách nào đó, tôi đã chết. Như những con ruồi. Không có sự chọn lựa. Những cô gái trượt vào tôi và trôi qua rất nhanh. Trước mặt tôi, luôn luôn là một hố thẳm. Tôi vẫn nhìn vào hố thẳm và tự nhủ mi phải nhảy xuống. Cứ nhảy xuống, đừng sống hay chết vì xảy chân. Hố thẳm cuốn hút tôi. Hố thẳm là chính tôi.

Bí mật của một người vợ:

“Chiều hôm qua, trong một buổi họp có tính cách văn hóa, em đã trốn chồng đi gặp người. Đây là lần thứ hai, chỉ vài phút, trao đổi vài câu vớ vẩn. Em ngả đầu vào vai người mà không có cả một vòng tay ôm như lần đầu gặp riêng kiểu đó. Chuyện nhạt thếch, không biết có níu được sự chú ý của anh không, như trăm ngàn chuyện anh đã chia sẻ. Có 3 nhân vật chính: Em, chồng, người. Và anh, là người chứng kiến nếu anh muốn.

Em có nên kể tiếp không?”

Tất nhiên là nên kể tiếp, bởi vì chia sẻ là một nhu cầu, nhất là trong những tình huống “bí mật”. Anh không muốn là người “chứng kiến”, nhưng anh muốn là người được em tâm sự. Hoặc đôi khi là người trong cuộc.

Thư của một người vợ:

“Cảm ơn anh,

em vui, được chia sẻ với anh

mà em đang không vui, với người

Với chồng, em vẫn vui, vẫn cơm lành canh ngọt. Dĩ nhiên là chồng không biết bí mật của em, mặc dù cho đến khi có người, có bí mật, giữa em và chồng không có gì… bí mật.

Em vui vì được anh trả lời, nên uống thuốc liều. Mà thôi em phải bay, hẹn anh tiếp tục trong meo sau. Có bí mật khổ lắm…”

Có bí mật thì khổ, nhưng vui. Anh mong em luôn luôn vui.

Vẫn thư của người vợ ấy:

“Phật nói tất cả là vọng niệm, tình yêu, giấc mơ, hy vọng, tái sinh, cứu chuộc, hy vọng vào vào sự tái sinh của diễn tiến cứu chuộc, ngay cả sự chết…

“Có bí mật thì khổ, nhưng vui”.

Khổ cũng là vọng niệm, vui cũng là vọng niệm. Vấn đề là em không có được cái nhìn của Phật.

Nên em níu anh.

Anh có đọc Nguyễn Tường Bách không? Anh có đọc Tử thư Tây Tạng? Em không có duyên gặp được ông thày hướng dẫn, nên không tập thiền định. Tuy nhiên em nghĩ rằng em sống tự nhiên theo chiều hướng này, và tin rằng có thể nhảy một cái ra khỏi luân hồi. Em cố gắng thanh toán hết nợ nần trong kiếp này.

Anh hiểu sơ sơ rồi phải không? Người là duyên nghiệp của em. Em tin như vậy, và điều đó giải thích thật tiện lợi việc em vẫn ngạc nhiên về khả năng yêu hai người đàn ông cùng một lúc của mình. Trước khi lấy chồng em cũng có vài mối tình học trò, vu vơ, chắc không là tình yêu thật sự, mà cũng chưa lần nào em thấy bị ràng buộc trọn thân tâm với hai người cùng một khoảng thời gian. Rồi chồng là người đàn ông duy nhất trong đời em.

Người và em biết nhau cũng đã nhiều năm, nhưng mới nhận ra nợ nần nhau từ mấy tháng nay. Tuổi người hơn em một rằm. Người tìm em… đòi nợ. Trao đổi qua email, chat. Em chống cự được non một tháng, xiêu. Em thử phân tích tình cảm của mình, người đáp ứng nỗi khao khát có anh lớn, có bố, của em từ thơ ấu. Chồng và em ngang tuổi, đôi khi em còn phải materner, to mother… Bố mẹ em ly thân, gia đình lộn xộn dây nhợ tùm lum. Em đã nguyện và đã có một gia đình hạnh phúc với chồng, con cái sắp thành đạt (làm sớm nghỉ sớm). Vợ chồng đằm thắm có chung sở thích văn nghệ, có thể cho là mong ước của nhiều người. Thế rồi, bỗng dưng mình sinh sự với mình, với chồng, với người. Cái đấy cũng là nghiệp chướng phải không anh?

Em kể tiếp sau, anh vui nhé!

“Mong em luon luon vui”. Ô, em mới vỡ ra là anh mong em luôn luôn có bí mật.”

Có Chúa chứng giám, anh không hề có ý định khuyến khích em “có bí mật…”, anh chỉ cầu chúc em vui khi em chia sẻ với anh, (một) với tư cách người đọc, (hai) với tư cách người đã bật mí cuộc đời mình.

 

14.6.2005

 

(còn tiếp)

 

----------------

Xem kỳ trước:

Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [2]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [3]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [4]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [5]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [6]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [7]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [8]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [9]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [10]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [11]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [12]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [13]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [14]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [15]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [16]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [17]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [18]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [19]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [20]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [21]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [22]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [23]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [24]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [25]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [26]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [27]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [28]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [29]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [30]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [31]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [32]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [33]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [34]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [35]

 

Lời toà soạn:
Trong thư gửi về toà soạn Tiền Vệ, nhà văn Nguyễn Viện bày tỏ ý định viết một thể loại truyện tạm gọi là “truyện mở”. "Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai" là một thí nghiệm đầu tiên của “truyện mở”. Tác giả chỉ viết một câu: “Em có gì bí mật, hãy mail cho anh”. Bên dưới đính kèm địa chỉ mail. Đó là một địa chỉ thật. Truyện có thể chấm dứt ở đó, cực ngắn, hoặc sẽ rất dài, tùy thuộc vào sự tham gia của các “em”. Qua từng email tác giả nhận được từ các “em”, câu chuyện sẽ được viết tiếp, và có thể kéo dài... vô hạn.
 
"Em có gì bí mật, hãy mail cho anh" là hệ quả tự nhiên của "Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai", sau khi tác giả nhận được một số email từ độc giả đáp lại lời mời gọi của ông. "Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [2]" và những kỳ tiếp theo sẽ có thể làm “truyện mở” này trở nên “rất dài và rất dai“ như tác giả dự đoán.

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021