Lưu Mêlan
tiểu sử &  tác phẩm 

Tên thật: Nguyễn Thị Nguyệt.
Sinh năm 1989, tại Phan Rang-Tháp Chàm, Ninh Thuận.
Hiện sống tại Saigon.

tác phẩm

Đây chẳng phải là lúc | Giữa trưa  (thơ) 
... Và ta có một khao khát nhỏ nhoi, chờ đợi hàng giờ liền / Để chỉ có thể đi đến chiều hôm, nơi ta thấy nước biển dần rút / Và mọi thứ hiện ra, rạn trắng dưới bước chân của trăng tà... | Có những thứ thật nực cười, ta tự nghĩ, ngu ngốc làm sao nếu cứ thấy mình tồn tại, với cái bóng của mình / Ta đang đứng lúc giữa trưa, điều này thì kinh khủng / Bởi lẽ ta luôn thấy lúc này là không giờ...

Đã tám năm  (thơ) 
... Trong mơ ta thấy những bông hoa rực đỏ / Trong mơ ta thấy một cây hoa rực đỏ / Đỏ / Đỏ / Đỏ // Sự sống có thể lặp lại thế nhưng màu đỏ đó thì không dứt / Từ đầu màn hình cho đến hết / một cuốn phim với phông đỏ...

Kẻ đắm thuyền  (thơ) 
... Cuộc đời tôi sẽ rên lên / như một con thuyền nhỏ giật sóng / rồi phẳng lặng chìm vào vô vọng / nơi đôi mắt nhắm // Tất cả kéo dài một tích tắc, ngang đường chân trời, những đám mây xám / Mùi của đất, gió thốc, những ngọn núi xa chỉ còn là một màu xanh thẫm lại / của trí tưởng tượng...

Hiện tại [1 & 2]  (thơ) 
Đây là lúc chúng ta / Đặt cái kết cho ngôn từ, sự tưởng tượng / Không còn từ cơ thể, thực vật hay ngôn ngữ / Giờ nó có thể phó thác hoàn toàn / Cho hiện tại... | ... Và chúng ta có thể ca hát, vì chúng ta có thể kết nối bất kỳ điều gì để sống // Chúng ta có thể ca hát, ca hát lớn hơn cái đỉnh vinh quang của chúng ta, xuyên qua những khu rừng chết / Những biển đỏ, những đồi trọc, những sự bán đứng...

Đây là khoảnh khắc | Kỷ vật | Câu chuyện  (thơ) 
... Đây là một ngôi nhà / Chẳng chứa nổi cái bóng / Dao động qua thời gian / Hàng ngày / Những con số / Lặp lại / Vòng tròn của những mái nhà / Lấp lánh dưới nắng... | Đã hết thời gian / Chiếc đồng hồ là một kỷ vật / Trong hộc tủ // Nó đứng lúc sáu giờ / Đứa bé đẩy đến hai / Và nó đứng đó / Đã bao nhiêu năm... | Chúng tôi có những câu chuyện để kể / Lúc nào cũng giống nhau / Hai giờ sáng, ba giờ chiều, bốn giờ chiều / Và rồi bóng tối...

Đồ vật  (thơ) 
Không có những cảm giác lúc này / Về những đồ vật / Khi chúng đang vẫy gọi. // Có những thứ chết đi / Khi chúng đến, trong căn phòng này...

Sự sống  (truyện / tuỳ bút) 
Nàng đi ra khỏi nhà. Cơ thể nàng là một cơn gió lạnh buốt vừa nặng nề vừa nhẹ bẫng. Nàng nhìn những bức tường, chúng kéo dài ra mọi hướng. Nàng kêu, nhưng chỉ những khu rừng đáp lại tiếng nàng. Chúng lan ra, lan vào nhau, trở thành những khối hình dày đặc. Chúng cứng cáp, không có chút rì rào nào của gió. Nàng bước qua và sau lưng nàng chúng càng dày đặc lên... (...)

Khóc  (thơ) 
... Tôi vẫn thường thức dậy mỗi buổi sáng, đi dạo một chút quanh khu vườn nhỏ / Tưởng tượng dọc theo những bức tường / Cố gắng thử thắp nến, (và không có), cố gắng làm bất kì điều gì đó / Trong tưởng tượng, (và không có), tôi nghĩ / Tôi đã là một cái gì đó / Vượt quá tôi, một cái tôi không thể chạm đến...

Tuổi  (thơ) 
... Trở ra với những căn nhà, một cuộc sống xa lạ / Nhìn ngó sự vật xung quanh trôi qua, ngôn ngữ như một hành trình tù đày / Và chẳng có bàn chân hay tay nào đứng lại / Chịu cho ta một điếu thuốc hay sẽ thương hại...

Người đàn bà từ thế giới bên kia | Những con thú nhỏ  (thơ) 
Bốn giờ sáng / Đó là giờ để xé một tờ lịch / Và đón nhận sự cay đắng của mặt trời... | ... Và rất khó để tái sinh chúng / Khi chúng đã được sinh ra, đang hình thành / Đang hoạt động. / Tựa như những tấm bản đồ bên ngoài chúng ta / Và chúng ta quá nhỏ bé và cô độc với chúng...

Qua thời gian  (thơ) 
... Men theo một vách tường / Tôi sẽ đứng trên hình thù nó / Màu sắc của tôi che chở nó / Và may mắn làm sao, nếu bức tường đó / Không có quá nhiều màu đỏ...

Chim  (thơ) 
Có một con chim hót vào ngày thứ mười ba / Hay mười bốn / Có một con chim hót vào tháng ba mươi hoặc ba mươi mốt / Có một con chim mỏ và mắt đều màu đỏ / Thân hình một màu xanh và cánh màu chiếc lá...

Lũ trẻ  (thơ) 
... Những gì xảy ra, được bưng kín như một vết thương / Không tiếng nói, chỉ có những hình ảnh / Càng ngày càng nhỏ lại. // Và chúng tôi càng ngày càng lớn lên / Có một khoảng trống đủ để chúng tôi biến mất với tất cả những điều đó...

Đói  (thơ) 
... Họ bỏ vào những giây phút cuối cùng của họ / Mùi thức ăn, cái làm họ tởm lợm / Đây có thể là thứ thức ăn ngon nhất thế giới / Với nắng, nhiệt độ, tươi sạch, phong phú / Thế nhưng nó làm họ muốn ói // Đây có thể là những giờ phút cuối cùng của họ / Rồi họ lên đường / Giữa một mảnh là cái họ muốn đến / Và một cái bỏ lại / Họ đi khó khăn, suốt trong những bức tường...

Sống  (thơ) 
Làm sao chúng ta có thể sống / Mà không viết trong cơ thể này / Khi những tiếng động của nó / Làm bạn căng lên như một quả bom sắp nổ tung / Và nó nói, chỉ cần cho nó một tiếng nói...

Bảy bài thơ về thơ  (thơ) 
... Họ đi qua bạn, hai mươi bước / Có lẽ hơn, rồi quay lại nhìn bạn, đi tiếp, như bạn là một biển chỉ đường / Với vài chữ, tên bạn, những dấu (nếu có)... | ... Người ta không thể đọc khoảng trống không / Người ta không thể hiểu sự trống không / Trong trang viết của bạn, trừ khi nó được viết...

Tuổi thơ [1-9]  (thơ) 
... Có hai kẻ sống trong tôi / Tạm thời tôi chỉ muốn thấy hai kẻ ấy / Hai kẻ xa lạ và thân thuộc / Kẻ chống lại tôi, kẻ thuộc về tôi / Kẻ mất khi tôi chết, kẻ chết khi tôi mất...

Thơ [1] | Thơ [2] | Sống | Tôi bước đi  (thơ) 
... Có thể bạn biết tôi luôn nghĩ về / bạn, phút nào đó hay mọi lúc / khi mặt trời thức dậy, xuyên qua bóng tối, khi trong quán vắng, buổi trưa, những con đường / đất nước này — một mê cung... | Có những kẻ, chúng ta không phê phán họ là gì, / sống trên đất nước này, rồi chết trên đất nước này / như bụi, mất đi... | Khi có những ảo ảnh / xung quanh đôi mắt / tôi cố gắng nhắm lại / màu đen của những lỗ hổng / rơi xuống và rơi mãi...

Thời gian | Thơ | Khi tôi bước đi  (thơ) 
Tôi đã thử / Đánh dấu thời gian - cái là bằng chứng của sự tiến triển / Hàng ngày của thơ tôi. // Nhưng vô ích nó không thể là sự thật / Thơ không là biểu tượng / Qua thời gian thì thêm bí ẩn... | Ngôn ngữ tôi / Như một mặt nước / Khi được dùng, nó không còn toàn vẹn / Tôi không đọc lại thơ mình... | Khi tôi bước đi / Tôi hầu như không bước / Khoảng cách của tôi với ngôn ngữ / Luôn giữ vững như chúng tôi bất động...

Những định nghĩa còn lại | Cuộc sống  (thơ) 
Bài thơ là một bản nháp / Được lặp lại / Cho đến khi nó thành hình / Xoá tan hết mọi chữ... / Khi tôi kẹp cổ chính tôi / Bằng sức nặng của những ngôn ngữ tôi / Tôi thấy nó / Trống rỗng... | Khi họ nói. / Tôi cố gắng nhìn vào miệng họ / Nhưng tất cả những gì tôi thấy là một lỗ hổng / Nơi tôi đang rơi vào, đứng đó...

Tháng Hai | Ngày hai tháng Hai  (thơ) 
... Tháng hai, bắt đầu hoa, khi tháng một đang mở dần huyệt / Để chôn chính nó, âm hộ nó / Là một cửa huyệt mở / Chôn những con tinh trùng, những xác thối, kí ức, những cuộc tình và nó / Bắt đầu những cái chân rết của thời gian / Khi mái tóc và con mắt nối thẳng vào nhau / Không ngừng lại... | ... Con đường bốc bụi và dài, đây là quê hương tôi, vài kẻ, chẳng bao giờ tôi biết nhưng gặp / Vài kẻ khác thì không, còn lại không thể hiểu nổi và những kẻ khác nữa / Hoặc thì chưa đến, hoặc đã bỏ đi / Dưới mái nhà là bụi, ngoài xa cũng là bụi...

Cho những cơ thể  (thơ) 
... Trong đêm đen này / Tôi viết lên bạn bằng những gì sẽ biến mất trong tôi / Sẽ biến mất trong tôi, vì thế bạn hãy đến / Trong đêm đen với cơ thể bạn, mịn màng / Dù tất cả đã tan rữa...

Cách ly  (thơ) 
Có hai cách để bạn tồn tại nơi này và cũng có hai cách để chết / Có một vài lỗ hở cho những con chuột nhưng đó là cho những ai hoá thân / được như Kafka những buổi sáng và những buổi đêm / Thế nhưng bây giờ lâu đài đã sụp đổ những vụ án đều đã quá rõ / Chẳng có gì bị giấu giếm ngoài sự tẩy não...

Một viên ngọc sáng  (tiểu luận / nhận định) 
[10 NĂM TIỀN VỆ] ... Mười năm qua rồi, tôi mong Tiền Vệ càng ngày sẽ càng phát triển mạnh hơn và còn sáng tạo, tiên phong hơn nữa, và sẽ còn nhiều cây viết nữa với nhiều tham vọng hơn nữa tiến sâu vào con đường này để mở ra cho văn chương Việt Nam một lối thoát, cho bất cứ người nào còn cần văn chương, hay cho chính văn chương, vì chính cái đẹp và sự cứu rỗi, sự sinh sôi, sáng tạo, đầy sống động và tự do của nó... (...)

Sách  (truyện / tuỳ bút) 
... Những cuốn sách của tôi trào dâng lên, biến mất, nở to nhiều lần trong ngày, chúng như những bông hoa, những đợt sóng lượn, những đàn chim én, những cục đất sét. Và chúng sản sinh ra mùi hương, không khí trong căn phòng. Chúng chứng minh đây là phòng đọc sách. Chúng chứng minh tôi vào đúng chỗ. Có một cuốn sách tôi luôn đọc từ sáng đến tối, một cuốn sách của sự minh triết. Khi vào đó, đọc nó, tôi biết nó đã luôn nằm chờ... (...)

“Tôi không còn cô độc” | Trước đó  (thơ) 
Hoa chẳng nở nữa / Biết bao lâu nay? / Hơn một tuần lễ / Nó không tiếp xúc / Với hơi người // Nó nằm đó / Bất động như / Một cái trứng chết và lặng lẽ / Tách khỏi tử cung... | Chẳng biết bị khùng hay điên / Giiờ đây lời tôi nói / Trở lại môi tôi / Mà tôi chưa nói...

Đám tang  (truyện / tuỳ bút) 
... Chúng tôi không thấy, bây giờ là mười hai giờ đêm. Những số không tròn trĩnh. Chúng tôi cố gắng đi qua khoảng khắc này nhưng chúng tôi không có thời gian. Chúng tôi nghe những tiếng nói, những tiếng nói vượt ra khỏi khung cửa kia. Những tiếng nói bên ngoài khung cửa kia, những tiếng nói muốn đưa chúng tôi quay về thực tại... (...)

“TDCCC”  (thơ) 
Chẳng có cái giá gì cho tự do / tự do bây giờ / Đáng giá bằng một cái giẻ rách / Hay... // Thế mà trước kia, có lẽ nó đáng giá hàng chục triệu người của mọi thế hệ / Nó đáng giá bằng sự huỷ hoại đất nước...

Bởi vì em muốn tôi viết thơ tình [2]  (thơ) 
Khi ngôn ngữ giữ chúng ta đến / Nó móc chúng ta lên, treo chúng ta và làm chúng ta cố giãy giụa để có thể / Thoát khỏi cái chết... | ... Khi em bước đến, những chữ cái rớt xuống chân tôi và không dừng trên mặt đất / Nó rớt xuống sâu nữa nơi tôi chưa từng đến...

Bởi vì em muốn tôi viết thơ tình [1]  (thơ) 
Tôi thấy em của ngày hôm qua / Ngoài chợ / Tôi thấy em của ngày hôm kia / Ngoài chợ / Những ngày trước nữa / Khắp nơi, bày bán nơi này / Những người đã mua em, những người đã lựa, những người bỏ xuống hay đánh mất, những người trả giá... | Phải rất khó khăn chúng ta mới hiểu được / Ngôn ngữ không màu sắc cũng như tình cảm / Mù loà / Trong những thứ tro của ngày phủ xuống những thứ không còn kết dính lại được / Loại bỏ chúng ta...

Lời tỏ tình  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] Tôi muốn yêu một ai đó, lúc này tôi nói với chính tôi rằng tôi muốn yêu một ai đó. Trái tim tôi bất động và nhìn tôi. Nó bị cột thẳng vào ghế, và trên bốn chiếc chân trắng bằng cẩm thạch đó, nó bắt đầu đung đưa nhè nhẹ nhưng sau đó mạnh dần lên... (...)

H. M.  (truyện / tuỳ bút) 
... Nàng dường như quá nhỏ bé. Lúc này nàng đang đứng ngoài lan can hay dưới cầu thang, ở một điểm nào đó, nàng đang nhìn ra biển. Và tôi vẫn còn trần truồng nằm trên giường. Tôi không quan tâm cảnh trí nơi này ra sao và bây giờ mấy giờ. Tôi cũng không biết nàng đã rời khỏi giường, đã bỏ đi bao lâu nhưng tôi biết nàng vẫn ở đó, ngoài lan can hay dưới cầu thang... (...)

Kể chuyện | Thời Gian | Âm Thanh  (truyện / tuỳ bút) 
Tôi muốn kể một câu chuyện thế nhưng có lẽ câu chuyện đang kể về tôi, về một sự tưởng tượng không thật nào đó của nó về tôi, về những điều tôi không nhớ, không biết nó xảy ra, và tôi kể về một câu chuyện cũng vậy... | … Thời gian chạy xung quanh chúng tôi như một đoàn tàu không người lái... | Tôi cố gắng lắng nghe, hai ngày một lần, tiếng tim đập của tôi nhưng tôi không nghe thấy, càng ngày càng im lìm hơn. Đôi khi tôi nghe những tiếng dội, nhưng như là một nấm tay đập mạnh vào vách tường để đòi ra... (...)

Bản tóm tắt quê hương  (thơ) 
... Đừng nhìn lại chúng tao đã nói gì, chúng tao đã từng ra sao / Đừng nhắc nhở tao về những gì tao đã làm, đã cướp, đã hiếp / Đừng nói với chúng tao bất kì ngôn ngữ nào không tồn tại / Ở đất nước thiên đường này // Bởi chúng tao là tự do của chúng mày...

Sự mơ mộng  (thơ) 
Tôi là một kẻ mơ mộng. Tôi thấy mình đang chết. / Tôi là một kẻ mơ mộng, tôi thấy mình cố sống. // Hàng triệu năm đã trôi qua như vậy. Mặc kệ những cơn sóng của thời gian, tôi thấy mình bất động. Khi mọi thứ quá sức kinh hoàng, kí ức tôi tiết ra một hoạt chất mà tôi có thể cử động trong đó, dù bề ngoài tôi chỉ đứng yên, hầu như không thở, rơi vào một cuộc hôn mê...

Thơ  (thơ) 
... Tôi không nghĩ nhà thơ bây giờ cô đơn / Những đám mây của họ vẫn có thể che một vài bóng mát / Và tôi, dù trong những khoảnh khắc tuyệt vọng / đi trên đất nước khốn cùng này / tôi vẫn nghĩ con người có thể hoan ca / bằng cảm xúc chân chính...

Thơ  (thơ) 
... Tôi sẽ cho thơ điều nó muốn, sự nhanh nhạy trước mọi con mắt, một cuộc tuần hành của những điều cuồng nộ đắm chìm trong những cảm xúc / Đi trước những giấc mơ / Không dây xích, không trở về // Tôi muốn thơ là ánh sáng / Đi trước hơi thở / Kẻ dẫn đường không khổ đau hay hạnh phúc...

Thơ  (thơ) 
Đây là giờ phút / Của việc thu hoạch xác chết / Những trái chín mùa hè / Những xác chim mùa đông / Những thân cây gầy guộc // Là giờ của ra đi hạch tội và tạm biệt / Những người đã làm ta lưu vong / Khỏi cuộc sống và nấm mồ ta / Hân hoan chào ta / Như một con chó...

Con chó  (truyện / tuỳ bút) 
Tôi tìm thấy con chó trong phòng, và nó không còn sủa nữa. Con chó trốn trong bóng tối, nó bị xích, nhưng điều đó không quan trọng. Nó nằm đó, trong lòng tôi, và đôi lúc nó sủa, nhưng tiếng sủa hoà trong không gian tôi không nghe thấy, nên tôi tin là nó không sủa, nó sẽ không sủa, cho dù nó có sủa cho đến chết... (...)

Những buổi chiều của chính ngày này  (thơ) 
... Tôi có những cơn điên của tôi đôi / khi kéo dài hàng tháng tôi nhìn đất nước tôi và tôi thấy vô vọng / chúng như bóp chết tôi như đang hút dần tôi ra như phá bỏ tôi tôi không thể chạy trốn / và mặt đất không còn là nấm mồ tôi...

Viết  (truyện / tuỳ bút) 
... Tôi biết mình vẫn còn có thể nằm đây, trong đêm đen của vũ trụ này và nghe những nhịp đập dần lớn hơn, tưởng tượng và mong nhớ, tưởng tượng và kết nối, dung hợp, tạo ra chính tôi, tạo ra một ánh sáng khác của sự hiện hữu... (...)

Một đĩa nhạc của Gal Costa  (truyện / tuỳ bút) 
“Trong đêm tối em là con ngựa của anh...” Đó không hẳn là một bài hát, đêm nay giai điệu đó lại trở về, với người đàn bà Mỹ Latin đó. Một người đàn bà xa lạ, xinh đẹp, rắn rỏi, nhợt nhạt và mang vẻ mặt buồn. Đôi mắt ánh lên cái cuồng lực nơi ngọn lửa ẩn náu. “Trong đêm tối em là con ngựa của anh,” tôi đã nghe hàng ngàn lần cô nhắc lại cái dòng đó, “trong đêm tối em là con ngựa của anh”, “là con ngựa của anh...” (...)

Tấu khúc cho sự chết  (thơ) 
... Em là con ma của tôi / Tôi trong linh hồn em sống cuộc đời của một thực vật / Ăn qua đôi rễ của sự chết...

Thơ  (thơ) 
... Bạn là người điên, những kẻ điên khác không thể nhìn ra bạn, họ dồn đống, chen chúc, hỗn loạn, cuồng bạo, mù loà, họ ngồi và đi, đứng, huỷ diệt nhau, ăn thịt nhau, bạn là một thằng điên tỉnh trí và vui vẻ, khủng khiếp và u sầu, bạn nhảy qua cửa sổ và tập bay, bạn bị ném ra cửa sổ và bạn phải tập bay, bạn mặc kệ mọi thứ...

Ăn  (truyện / tuỳ bút) 
... Ban đầu hắn ăn sự trống rỗng, càng ăn hắn càng đói khát. Hắn ăn nhiều đến nỗi hắn không biết sự ăn đang ăn hắn hay là hắn đang ăn sự ăn, và để kiếm tìm hay chứng minh một điều hắn nghĩ có thể giải thích, hắn càng ăn nhiều hơn, cho đến khi sự trống rỗng nhiều đến mức hắn có một cái bụng to như một cái bịch lớn và đầu hắn căng đến mức sắp nổ tung... (...)

Thơ | Tôi  (thơ) 
Dưới cái tên của mi / thành phố này sống lại và những con người biến mất / như sương trong ánh nắng dưới cái tên của mi những đóa tử đinh hương nở / những tháng năm sống lại những đứa con / không vú ngực không ước muốn... | Tôi đã sợ tên tôi là một quả mìn / giết chết tôi / bất kể đêm ngày bất kể nơi đâu...

Những bài ca không tên  (thơ) 
Họ hỏi / bạn chết thế nào / khi họ gặp bạn / ở địa ngục / khi bạn vừa mới rời nơi này / vài phút // họ nhìn thứ / bạn mặc / nhìn chăm chăm gương mặt bạn nơi không còn nhiều cảm xúc / ý chí bạn là một ngôi sao băng chìm / vào bóng tối...

Thơ  (thơ) 
Bờ môi tôi là nụ cười ngọt / Của cái chết / tôi cầm tôi trên tay như một đứa sơ sinh và tôi nhúng nó / Vào những cốc nước lọc mỗi buổi sáng / Tâm hồn tôi là những con chim / Nuôi trong lồng tôi ăn nó khi đói...

Cái đầu  (truyện / tuỳ bút) 
... Chiều nay khi đi qua khu vực khám xét để vào phòng khám của bệnh viện tâm thần. Bạn lơ đãng rờ vào cái đầu trong túi và bạn hoảng hốt nhận ra nơi đó trống rỗng. Không có cái đầu trong đó nữa. Tên lính canh nhìn bạn và tỏ vẻ nghi ngờ, tò mò. Bạn sờ lại lần nữa nhưng không thấy. Trong túi là một lỗ rách trống rỗng to tướng... (...)

Mẹ  (truyện / tuỳ bút) 
Mẹ trở về nhà sau cơn mưa. Mẹ không thấy tôi. Trong cái buồng đầy bóng tối này, khi bước chân tôi lần đầu chọn bước vào, tôi đã biết tôi là con của mẹ. Mẹ hờ hững. Đôi khi tôi soi mình vào gương mặt mẹ mà mẹ không biết. Tôi chạm vào mẹ khi mẹ đi qua. Ở mọi nơi tôi tồn tại, tôi biết mẹ cũng ở đó. Mẹ là một khái niệm tượng trưng... (...)

Chúa  (truyện / tuỳ bút) 
... Thật ra thì chẳng có vòng gai ở đây và cũng không có quá nhiều máu trên người chúa. Nhưng tôi đã thấy những điều đó, vào cái phút cuối cùng, khi ngài bị mang đi từ nhà lao này sang nhà lao khác, rồi biệt tăm. Có kẻ nói chúa đã bị chặt tay, bị mổ nội tạng, bị đánh, bị ngược đãi và bị làm vô số những điều tồi tệ khác. Nhưng có gì đâu, những cảnh này đều bị cắt xén. Và cả tôi nữa, tôi đã không tin hết là chúa hữu hình. Tôi chỉ thấy toàn người dân tộc tôi... (...)

đông  (thơ) 
họ viết những bức thư lên những nấm mồ / kéo dài chúng thành những bức tường / rồi ở lại / họ gọi chúng là giấy hoa nguyệt quế hay tiếng đàn / cái đẹp // có nghĩa là đầy xác chết / rữa tan trong bầu trời rỗng không...

Với những gì quanh tôi là đôi mắt em  (thơ) 
Với những gì quanh tôi là đôi mắt em / nét buồn và sự cạn kiệt / của thời gian không ngủ / quanh đôi mắt tôi là bầu trời em / mang một trái tim đen trong lồng ngực / đập hơi thở của em...

Có vài ngăn bí mật trong cuộc đời  (thơ) 
... có những ngăn bí mật trong cuộc đời / sâu hơn vũ trụ / những vì tinh tú / vẫn rụng xuống một nơi nào đó bất ngờ / ta nhận ra ta...

đó là thơ  (thơ) 
... một ngọn nến rực sáng một vùng đất quạnh hiu / đó là thơ / một con người cô độc một cái bóng lang thang / đó là thơ / những ô cửa sổ / đó là thơ / như một bài hát / như một cành cây / con chim...

Một bài thơ [2]  (thơ) 
một bài thơ là một bản án / nếu linh hồn người viết chỉ còn trống rỗng một bài thơ là một cái cùm / mà cuộc sống đeo mang một bài thơ là lời thổ lộ / trong phòng cấm về tội ác...

Giấy | Người [1-2]  (thơ) 
giấy / nói với chúng ta về nó: / điểm mù trong chúng ta / nó như giọt nước / châm ra từ lửa / giấy / lấy điều nó muốn, / lựa chọn chúng ta — / những con cá trần truồng... | chúng ta có quá vội vàng / trở về những giấc ngủ chết chóc? / chúng ta có thấy quá rõ mình để có thể / quên điểm nhìn về mọi thứ? / chúng ta có / đủ bàn chân để đi hai linh hồn?...

Đường  (thơ) 
có những lúc tôi thức khi ngủ và ngủ khi thức / mọi thứ chảy qua chẳng để lại gì và xoá tan đi nỗi buồn phiền đó / tôi đi về phía trước như một cánh buồm / giương sáng chính mình trong tối tăm...

Thời gian [1-2] | Tuổi thơ | Tuổi trẻ | Cuộc sống [10]  (thơ) 
... hai mươi bốn con mèo ba trăm sáu mươi lăm con tắc ké thằn lằn... / đó là tuổi thơ / những tường mờ tối đám cỏ rậm rạp những khúc nước sâu những bờ nước ruộng, tre, dừa / đó là cái tuổi thơ đích thực nơi ta nằm trên quê hương / những ngày thơm mùi nắng...

Tâm hồn [1-5]  (thơ) 
... bầu trời nào trong lòng chúng ta ngôi sao nào vừa tắt bình minh nào lên ngôi nhà nào vừa sáng hạnh phúc nào mang tiếng thở dài nào vừa tắt // cánh cửa ôi những cánh cửa nào / ta đã bước vào và không còn có thể trở ra / cái cơ thể thật nào ta lạc trong đó?...

Cuộc sống [1-9]  (thơ) 
... hai mươi bốn giờ bao nhiêu điều xảy ra / sẽ lặp lại những cái mới thành cũ những cái cũ / có thể được lật lại thành mới những đứa trẻ sẽ gặp những đứa trẻ / những người già gặp cái chết // hai mươi bốn tiếng trái đất sẽ xoay vòng lại / chúng ta rồi sẽ gặp chính mình sau khi đã lạc mất trong giấc mơ...

ở bên em, giờ này, ở bên em | những giấc mơ  (thơ) 
... em đã chọn lối đi / trơn để rời khỏi mình // rồi em bám vào anh - một con sứa trong đại dương / mùi hương trong không khí / những ráng chiều bên mặt trời... | hai mươi bốn đêm liền tôi thấy mình đang mơ / một cánh diều phập phồng ngoài cửa sổ / khi nhìn ra là một gương mặt người / nhìn tôi khi rơi xuống. // không có cửa sổ nào trong phòng tôi / đó là một giấc mơ / ở nơi nào khác...

Người đàn bà [2]  (thơ) 
người đàn bà chẳng bao giờ có tổ quốc / tử cung là nơi chốn của họ / đứa con là trái tim / người đàn bà không bao giờ cần tương lai / quá khứ là sự dụ dỗ / ngọt ngào và hiện tại đàn bà / không có sự tha thứ / chỉ có chấp nhận với những gì họ yêu thương...

Ngôn ngữ của vật chất  (thơ) 
những bông hoa đang nở trong mắt của chúng / những con chim đang hót trong miệng của chúng những bình minh đang sinh ra từ ánh sáng của chúng / những ngôi nhà đang chở che chính chúng và con thuyền và dòng sông đang trôi và những kí tự từ bàn tay...

Những giấc mơ [1 & 2] | Tổ quốc [1 & 2] | Thơ [1 & 2] | Tôi  (thơ) 
... đối với giấc mơ / có lẽ tôi đã chết... | ở đó / chẳng còn một ngôn ngữ nào / một cái cây đứng giữa mênh mông / ở đó / chẳng có tiếng nói / vọng lại là âm vang của gió... | ... tôi chào mừng những kẻ sẽ giết tôi / trong thế giới này máu như một vật / cần tuyên bố sở hữu... | những khi đớn đau tôi thường nghĩ / nơi này là nơi mình sinh ra và những gì tôi có là một thể thân đầy đủ của con người gắn trong một bối cảnh mà nó phải nhảy múa...

Người đàn bà | Tôi  (thơ) 
nếu người đàn ông đó bị bắn / thì ai bắn hắn ta nếu người đàn ông đó tự tử / thì ai giết hắn ta nếu người đàn ông đó chết / đột ngột trong phòng tắm hay rơi ra từ cửa sổ / thì ai đã kéo hắn ta... | thỉnh thoảng tôi thấy máu / là một động từ thỉnh thoảng tôi thấy cứt là một tính từ thỉnh thoảng tôi thấy tôi là một / mạo từ...

Tranh | Tôi  (thơ) 
... Frida Kahlo / đã vẽ một cái chết như vậy / một cô gái rạng rỡ / hết khung hình / nhảy múa đôi tay ôm ngang gương mặt / váy tung lên và miệng mỉm cười... | tôi không phải cỏ / tôi ở dưới mặt đất của cỏ / tôi không phải người / tôi mang những cái chết của người / máu tôi đông lại dễ dàng / nhưng nước mắt thì không / nó chảy từ mặt đất này / tưới mặt đất khác...

Chúng tôi | Tôi  (thơ) 
chúng tôi là những nghệ sĩ: / cùng đường / chúng tôi dựng căn lều của mình bằng xương sống da thịt / cùng những thức ăn hôi thối / chúng tôi là những nghệ sĩ: / dòi / dưới đáy / ăn cứt đái và nỗi đau dân tộc mình... | ... tôi đã là một mannequin của tôi / tôi viết như thử lên nó những bộ quần áo / sặc sỡ hợp thời vô nghĩa / trái tim tôi chỉ là khoảng trống của một người / biết cuộc đời mình đã bị nhồi chìm trong bùn đen / lịch sử...

Hoa trong hầm mộ | Nơi đây  (thơ) 
dưới những đám mây khủng khiếp là những ngôi nhà khủng khiếp / dưới những mái nhà khủng khiếp là những con người khủng khiếp / trong những con người khủng khiếp là những đứa con khủng khiếp / sắp được kết hợp sinh ra... | ... chẳng có gì để nói / như người ta chơi lại những bản nhạc của Liszt, Paganini, Beethoven / chẳng có gì xoay chuyển trong hệ mặt trời / đầy những hạt bụi / được chiếu sáng hay mất đi...

Thơ cho những kẻ không quen | Những kỉ niệm xưa  (thơ) 
cảm xúc kêu gọi tôi / ồ, cảm xúc / cơn gió kêu gọi tôi / ồ, cơn gió / bão kêu gọi tôi / ồ, bão / ngôi nhà và những đồng cỏ làng quê / ồ, bốc cháy... | ...khi nhớ về / tuổi thơ tôi thấy khung cảnh / bất động, thời gian bó kín lại, một nhát cắt hay điểm nhìn từ một lỗ hổng nào đó / rọi đến nó / dường như không phải để thở, không khí như / tẩm mùi mà tôi / không thể ngửi thấy hay bước vào...

Ngôi nhà | Và như thế  (thơ) 
có vài thứ khủng khiếp không thể nói ra / nếu quên rằng nó khủng khiếp // trong giấc ngủ / ngày mờ dần rồi bước qua một cánh cửa khác... | ... như thế rồi chúng ta cũng nhận ra / thế giới mình / chỉ là những nắm tro / trong mùa trăng tháng bảy...

Mơ | Đêm | Hoang | Mộ  (thơ) 
Những ác mộng của tôi / chỉ thực sự bắt đầu / khi tôi thức dậy... | ... khi mặt đất chìm vào tối đen / tôi nghe mọi thứ ngưng thở... | vào những đêm không trăng / tôi ngắm nhìn những vì sao bắt đầu / loé lên ánh sáng yếu ớt của chúng / dưới lòng tay thành phố... | khi bạn nhấc phiến đá trên mộ tôi lên / bạn sẽ thấy vài côn trùng nhỏ bé / ở đó...

Mưa | 23 | Thử đồ  (thơ) 
tôi là một vòng tròn / không tâm tôi là một điểm / không có trong kí ức tôi là một kí ức / không có trong tương lai / tôi là một ván cờ không có bước... | ... tôi viết để tôi biến mất / tôi viết để tôi có thể cười / trên mọi giọt nước mắt đã biến mất trong mơ... | ... chết y như thật và họ chôn ta y như thật / trên một nghĩa trang y như thật / có những hàng chữ hình ảnh y như thật / dưới một bầu trời đổ mưa y như thật...

Thế giới bất động  (thơ) 
... tôi vẫn bắt đầu hàng ngày trong căn phòng / tôi viết những bài thơ / mặt trời chùi cơ thể / mòn dần / và hắt lên đó / những âm thanh, đường nét / của một thành phố ma...

CHÍN BÀI THƠ  (thơ) 
hè đã qua / hơi ấm trong nấm mồ bùng lên và con mắt ngày / qua góc chiếu nghiêng / chìm xuống vẻ rạng rỡ huỷ hoại của cái chết... | ... tôi cố trồng tôi vào sự sống / những bông hoa này nở trên cơ thể người / thu hút những con ong mang phấn độc... | tôi đi / đi trên những con đường không biết ngày đêm quá khứ hiện tại / tôi đi trên con đường không biết tên tôi gương mặt cơ thể hình hài / tôi đi / trong sự huỷ hoại của một con vật...

Trang sách | Viết  (thơ) 
là sự lạnh lùng của những đoá hoa tàn / mộ người và xác rữa / là thời kì thời gian mở cánh cửa của nó / đón bạn vào dự lễ tang... | tôi đã cuốn tôi lên những con tàu / không neo giữa đêm / khi mơ những vùng đất mới / khe vực cao / những chỗ thẳm sâu ánh sáng lạ chưa ai thấy bao giờ / hàng ngàn những bình nguyên trải dài trước mắt...

Thành phố buổi sáng và cuộc sống vô nghĩa  (thơ) 
vào những buổi chiều / tôi nghĩ về biển / những đám / mây / tôi mơ về một cuộc sống / bị chối từ và đẩy vào bão táp... | ... đây là thời kì lên men xác người / trộn vào thức ăn và bán hàng loạt / để ăn vặt / lúc rảnh rỗi... | ... mỗi buổi sáng tôi chào bình minh / bằng một tiếng súng / và / mặt trời bay vọt ra từ màng tang tôi...

Căn nhà | Trong hẻm | Ngôn ngữ | Ở nơi này | Thơ | Linh hồn  (thơ) 
... và họ còn được cho một tiếng hát / như khoá vặn nước / hoen rỉ và chỉ nhỏ giọt khi họ say / khi họ hát / họ lặp lại những âm thanh vô nghĩa / họ hát như một chiếc đài / vặn nửa cuộc đời họ / với thời gian vô tận... | ... đó là khi tôi đã dùng ngôn ngữ nước tôi / mà vẫn thấy xa lạ / mà vẫn thấy tôi là người sử dụng lần đầu // và họ / họ đang dùng ngôn ngữ gì thế / phát ra từ những cái máy lộ hết nội tạng và thời gian...

Thu [1 & 2]  (thơ) 
... tôi bái tạ những tháng ngày này / và mong / trên đồng ruộng, tháng chín này qua mau / những trái chín rụng xuống // dưới nơi này / tôi nằm ăn / qua một khe hở / của đôi mắt... | bạn sẽ nói tôi điên / khi vẫy mãi lá cờ / chào tang thời gian // chúng ta chỉ như những cây kim / chạy vĩnh viễn qua đời / với tiếng tim cho đến khi ngừng...

Và sự sống là...  (thơ) 
... đã qua thời kì nguyên thuỷ của trí nhớ / chúng ta gõ cửa vào mặt trời không còn gương mặt / và mắt chúng ta nhìn bằng máu // một kẻ qua đường nhìn ta / kẻ lang thang tan nát / con người tội nghiệp / mang một lưỡi liềm trên đầu // chào mừng chúng ta tới vương quốc của địa ngục...

Máy xay thịt  (thơ) 
chúng ta có những gợi ý / về thời đại này / trong đất nước ta / sự mòn rỗng về tương lai / cái còn lại / là một sự khốn khổ khủng khiếp / thời đại này / chúng ta chỉ còn cơ hội gỡ bỏ / khi xuống mộ...

Viết  (thơ) 
chúng ta quên / quá khứ / hiện tại / tương lai / những cái qua-lại // chúng ta bỏ quá khứ cho đất / quên bào thai, kẻ sống-chết / chúng ta thấy rõ bầu trời / là cái kí ức mong muốn được bảo vệ / những bậc thang là an toàn / đôi cánh là sự từ bỏ / chúng ta đã thấy chân mọc ngón...

Tuổi trẻ, hay một bài thơ tượng trưng lãng mạn | Hoa | Thời đại vô nghĩa | Tình yêu  (thơ) 
chúng ta đã bóp hết cam trong tủ lạnh / xé hết những bó cúc trong bình / chúng ta đã ca hát một chút / và cứa nhầy nhụa trên cổ tay // chúng ta đã hét vào tuổi trẻ... | tôi không hiểu thế giới được tạo nên từ gì / những bông hoa chết và sống dậy / chúng ta thay thế cuống, bình và thân lá chúng... | có lẽ chúng ta không biết / sự thật diễn ra như thế nào / dưới những lớp áo ngủ và mền này // nhưng đêm vẫn trôi qua... | ta hầu như chẳng nhớ gì về hoa hồng / nếu nó ở gần da thịt em / nếu đặt nó gần da thịt em...

Hồi ức | Người bạn  (thơ) 
... thế giới này đánh trống những hồi tang thê thiết / mệt làm sao / từ những hơi thở này / là luồng khói của những người muốn sống / trên bờ vực cái chết... | bạn vẫy chào tôi / từ bài thơ của một nhà thơ Tiệp Khắc / Pháp hay Thổ bạn vẫy chào tôi / từ bàn tay kẻ đã chết / cầm trang giấy trống...

thỉnh thoảng  (thơ) 
thỉnh thoảng / tôi nghĩ về mình / những ngôi sao sáng / những đứa con // thỉnh thoảng tôi nghĩ về chồng nhà chó hoa xích đu vài thứ nước rửa chén cây lau nhà máy giặt những rắc rối về dầu mỡ gián trên mặt bếp // thỉnh thoảng tôi nghĩ về thời gian

Về nhà [I] & [II] | Lúc này | Mãi là buổi trưa  (thơ) 
Hắn không còn ở nơi đó nữa. Tiếng nói hắn cũng tắt từ lâu. Không còn ai nhớ, kể cả kí ức của người hắn tưởng hắn thân quen nhất. / Khi trở lại nơi hắn sinh, hắn nhận ra hắn cũng vừa sinh ra... | ... tôi tồn tại lúc này / không cuộn mình như một con rồng đen / không vươn cổ như sói / không bước trên những mái nhà như mèo...

Cửa sổ lúc 0 giờ | Với cái tuổi này | Một buổi sáng  (thơ) 
thật khó diễn tả lúc này / bạn hay tôi / đang tồn tại trước trang giấy trắng / đâu là dấu hỏi / cho bất kì ai sinh ra... | ... và tôi sẽ sinh ra điều gì / từ một thế giới đã ăn uống hết / cái chết còn lại chăng?... | ... tôi chỉ muốn nói rằng / dường như có điều gì không thật / thế giới bị chẻ đôi / như thể giữa hai trang sách...

Thơ | Lúc 2:00 am  (thơ) 
... sự thật thì mênh mông / nó chẳng nói lên điều gì / tôi viết khi tôi đi / khi dừng / tôi chấm một dấu câu / một dấu chấm câu / còn tồn tại hơn quá nhiều cuộc đời tôi biết... | ... tôi không nghĩ nhà thơ là kẻ tiên tri / tôi chỉ mong nhà thơ nói những gì đã có...

Mưa  (thơ) 
buổi chiều / mưa / đó là sau cơn gió cuối cùng mặt đất tối cuối cùng / và cơn mưa đến / điều gì đánh động trong tôi / khoảng không gian trống rỗng này và lời ca tha thiết bật đi bật lại...

Sinh  (thơ) 
... và vì tôi sinh ra là thời khắc tự do sinh ra / người tôi cô lại một tiếng thét / tôi kiêu hãnh như một hành tinh / quần xung quanh những bão bụi khủng khiếp // tôi đến từ con đường phía bên kia / lửa đang thiêu cháy / tôi viết về dòng sông...

Lịch sử, thời gian, thế giới  (thơ) 
chúng ta không bước vào lịch sử / lịch sử là những lò hơi ngạt / hay những cuộc hiếp dâm / lịch sử đau đớn như không bao giờ đẻ được với lời gào giả dối và lịch sử / đang sản sinh những quái thai chân rết / những kẻ muốn chăn cừu...

Mẹ | Đêm & những con tàu  (thơ) 
và lúc này mẹ ở bên tôi / con đường gạch / và lúc này mẹ ở bên / bóng mát / lúc này mẹ ở bên // tiếng đồng hồ lúc này / những vì sao / men bình bông, những chiếc chảo, mực, dầu và lúc này mẹ ở bên / giọt nước rỉ xuống và lúc này mẹ... | và biển lại bắt đầu / ru / quỷ // và biển lang thang từ bóng tối sang bóng tối / của từng thế giới và biển gõ / vào những miếng xương của từng xác chết / vùi dưới lòng sâu...

Thế giới là... | Kẻ v.v.  (thơ) 
... trên thế giới mọi thứ trôi nổi / và trong những bao tải thải ra từ những dòng sông hay những cửa biển rộng lớn / họ treo những biển báo về tự do / cá và thịt trứng sữa / những bao tải đó / gói cái thế giới của họ... | tôi vạch mặt tôi ra lúc tôi nói / tôi vạch mặt tôi ra lúc đang ăn uống làm tình và hút thuốc tôi vạch mặt tôi ra lúc tôi ngủ và viết / tôi sẽ làm gì?...

Mưa | Kẻ chăn dẫn mặt trời  (thơ) 
tôi bắt đầu thấy tôi sa đoạ / tôi không còn muốn leo lên dốc / tôi không còn muốn thở / trong đêm tôi muốn trôi trên sông Hằng / Volga / Danube / bất kì dòng nào trừ sông Hồng... | tôi có con chiên / mặt trời trăng và những vì sao / tôi có con chiên bầu trời và mặt đất núi đồi cây cỏ / tôi có giáo đường trong lòng tôi cái đầu tôi...

Họ | Kí ức của nước  (thơ) 
chỉ là mảnh thông báo dán tường với đôi mắt / bị bịt kín và run rẩy đứng / có lẽ họ trong tất cả họ / đều nghĩ về cuộc sống họ để lại / gia đình, những người thân, những người bạn đã đi cùng một đôi cánh / xám xịt vì trời mưa... | họ lênh đênh trên biển / lạnh giá / họ lênh đênh trên những con thuyền... / có điều gì diễn tả lại kí ức dân tộc / trong những đêm đó?...

Hoa tháng sáu | Em  (thơ) 
những đoá hoa trong vườn hoa / chết trong tháng sáu / đó là tháng máu / để chôn vùi những đoá hoa đỏ và trắng và xanh và mọi bài hát của nó với cái miệng nở ra dưới mặt trời... | tôi nghe Appasionata trăm ngàn lần khi có thể tôi bật cánh chim những độ cao khi đập và dừng cánh tôi thích nó dừng lại khi bay như một khoảng khắc vĩnh cửu / để vọt lên...

 (thơ) 
... thế giới còn những kẽ hở nào đó / nơi đó tôi còn mơ / len trong vũ trụ / tôi sẽ trở về / trong lòng tôi / tôi cuộn mình trong đó / gói lại những nỗi đau và nở như một con bướm...

Cái đồng hồ | Giấc mơ  (thơ) 
... tôi ngồi uống café suốt đêm trên cái bàn trống / âm thanh nó tịch mịch cô liêu tích tắc tích tắc / vào những đêm tháng sáu này trăng không sáng lắm // trăng là một cái đồng hồ không có mặt... | tôi nằm mơ thấy mình đã chết / đó là giấc mơ không tệ lắm / khi em đến bên tôi // mùi hương ấy như mùi trái cây chín những giọt sương mở vào không gian vào mùi cỏ và một chút tử đinh hương...

Người ta sẽ gọi tên bạn  (thơ) 
... ai đó hãy gọi bạn giữa mùa đông rét mướt như thế / có thể ngay lúc ấy mùa đông trôi qua // phải không? ai đó đang gọi bạn và bật một ánh đèn / như ngày xưa bạn ở trong một ngôi nhà rất xa / ấm áp trong tổ quốc / với một cái tên khi bạn không nhớ đến nữa / và họ liên tục gọi nó ra như tráng từng cái bánh thơm phức / sẽ có ai đó chợt gọi phải không?...

Và ngày tháng là một lá cờ vĩnh viễn | Hoạ phẩm của thời gian | Ảo ảnh thiên đường  (thơ) 
... và ngày tháng là một lá cờ vĩnh viễn // trên mặt đất mà ngươi đã chết / trên mặt đất mà ngươi không là hiện thực / trên mặt đất mà ngươi phải nhận là quê hương // và ngày tháng là một lá cờ vĩnh viễn / trên mặt đất ấy khi những kẻ khác đã đầu hàng... | ... không có sự tồn tại cho đất hay trời / không có sự sáng tạo cho ngươi / chỉ có cái chết / một gương mặt mèo / một gương mặt mèo đúng nghĩa trong bóng tối...

XXX  (thơ) 
ở đó / trên giường / một bông hồng thảo / giữa hai khe // và suối chảy / buông xuống hai bên mắt / khuôn mặt nàng / đường sóng mũi // đôi môi nàng nhẹ bay / xuống / dưới chân tôi, một kí hiệu mở ra / từ đôi chân nàng / khi tôi nhìn đến...

Khi tôi đi  (thơ) 
Khi tôi đi / có một ai đó bắn vào đầu / Allen Ginsberg / một ai đó hớt tóc tôi / Charlie / một ai đó sỉ vả / Herta / một ai đó cầm súng đưa tôi bắn / một ai đó sẽ van xin tình yêu / một ai đó làm tôi tuyệt vọng // thế giới sẽ còn những kẻ lên đường / còn những bài ca...

Con mèo gáy | Con sư tử hoang cuồng | Sống | Sự tự do | Ảnh hưởng của văn hoá | Đêm, cuộc sống & tôi  (thơ) 
một con mèo vươn cái cổ vào đêm / một con mèo / gáy / tràng âm thanh thoát ra khỏi bộ lông của nó / một con mèo gáy / dưới trăng và những vì sao... | ... con sư tử khóc như cá sấu / đi giật lùi // giật lùi / rồi nó hỏi tôi / cô đang nhìn gì thế ở cái sở thú này?... | sự tự do / như vòng tròn / ta biết cuộc đời rồi sẽ đến điểm cuối... | Tôi nhìn thấy đêm cười / vài tiếng trước khi chìm vào mỗi giấc ngủ / cái gối tôi là một màn khói trắng // tôi nhìn thấy đêm cười đi qua tôi những bàn tay không ngón...

Tôi không có mặt  (thơ) 
Tôi không có mặt / những gì tôi có là đất đá trên đại dương, trái đất / những vòng cầu nhỏ xung quanh / cho đến tận tâm / trái đất là một con mắt / tôi không có trong đó // tôi không có mặt / gương mặt tôi biến mất / như bóng nước sau mưa...

Cái chết  (truyện / tuỳ bút) 
Thể xác của tôi là một giấc mơ và đôi khi nó mơ về chính nó. Nó mơ nó có thể gánh vác một giấc mơ khác có những giấc mơ khác. Nhưng linh hồn bỏ chạy rất xa. Nó không chịu nổi giấc mơ. Nó đã là một giấc mơ lớn và nó không thể gánh vác một giấc mơ khác còn chứa quá nhiều ảo tưởng hơn nó. Nên nó đành để thể xác ở lại, cô độc... (...)

Ở đây | Nơi này | Vô đề  (thơ) 
ở đây không thể hét lên / nếu hét lên / người ta sẽ không nghe thấy / người ta sẽ nói / đó là điều bình thường... | đừng ở đây / ở đây có những bãi lầy rộng lớn / hàng ngàn người đàn bà chết trong đó / hàng ngàn người đàn bà không thể di cư... | trong ánh sáng nơi này / có những đốm lân tinh của cái chết / người ta hân hoan khi thấy một vì sao... | ... buổi tối / không có sao // nửa đêm / một người đàn bà nhảy xuống...

Người đàn bà | Những bông phong lữ thảo | Nơi đây | Trên một giải thưởng | Ngày, ngày, ngày, ngày và ngày, ngày...  (thơ) 
... người đàn bà đến rồi đi / người đàn bà chẳng còn / người đàn bà của tưởng tượng / người đàn bà của sự biến mất... | ... chúng đã nhìn sâu thật mịn màng / thở dài như nhìn vào một tình yêu câm nín / cái chết có nhìn lại chúng như vậy không?... | ở giữa khoảng tối và sáng / mặt đất sinh ra / và trên gương mặt nó chẳng có gì cả... | có gương mặt của anh có gương mặt rất rõ làn da và nụ cười / anh xứng đáng nhận nó / vì anh là con người... | ... thỉnh thoảng thế giới thật điên rồ / những món mồi nó nhử / đầu độc tôi / những món mồi có thể hét và đi lại...

Want the sky, to fly | Thượng đế và con chim  (thơ) 
trong khoảng đối đầu một ngày / tôi rơi xuống / như một vì sao // đối đầu một ngày / tôi / ngọn lửa theo bánh xe / thượng đế mở dần nụ cười / những chiếc răng trên đảo phục sinh... | ... tôi muốn mình là con số / trong dãy Pi / tôi muốn mình đi chân không trong những người xây kim tự tháp hay cứu chúa / dù tôi chưa bao giờ từ nỗi đau người nào sinh ra...

Khi sinh ra | Ngày [III]  (thơ) 
... cuốn sách mở ra / hai cánh cửa vào thế giới / tôi mất hút khỏi tôi // ngay khi ra đời tôi đã vào một cuốn sách / màu sắc của nó / sự mênh mông người đàn bà / một kim tự tháp đứng và vài con chim / sẻ nâu chết.. | trong phòng tôi / sách là nhân chứng của những cuộc hẹn / sáng, trưa, chiều tôi đợi nó dưới căn nhà lúc nửa đêm và bấm chuông cửa / chúng tôi sẽ có một bữa ăn / bắt đầu những con đường dài...

Trái tim Việt Nam  (thơ) 
Đó là khi nó đập / cho tự do và tiếng nó nói / chẳng nơi nào có thể cầm giữ / người ta đứng về phía mặt trời và mọi thứ theo sau // ở nơi cuộc sống lặp lại / im lặng đoạ đầy / chúng ta còn có thể sống bằng trái tim / lớn hơn / khi nó bừng lên cùng mọi người...

Cái chuồng | Ngày [I-II]  (thơ) 
ngày hôm nay người ta sợ màu đỏ / cái màu máu, sống và chết / và để tránh điều đó / người ta tẩy não trống trơn và nhét tất cả người vào đó / một cái chuồng // và trên gương mặt của ai kia / chẳng có nụ cười và trên gương mặt của những người kia / những bàn tay bịt miệng... | ngày đã bỏ đi trên mọi mái nhà, những ngôi nhà có thể lắc rung như cái hộp / ngày bỏ đi khi có những ngôi sao / ngày xa cách và lặng lẽ / ngày quay cho hết vòng đồng hồ và ngày đôi lúc khóc thét lên / giữa đêm / ngày giật mình tỉnh dậy...

Người đàn bà : số phận  (thơ) 
... người đàn bà là một ngôi nhà một cái cây / đĩa bát vỡ người đàn bà là chổi là bụi trên rèm / là ngói âm dương là nước lũ là tạp nhạp / người đàn bà thì không có mắt / nhưng họ có trái tim không ngủ suốt đời...

Căn phòng  (thơ) 
Tôi bắt đầu sợ mọi căn phòng màu trắng, nhất là những căn phòng rộng, cửa sổ to và có rèm, nhất là những căn phòng ở trên cao và có đèn trần. Tôi sợ cảm giác mình lạc vào trong một khoảng cô đơn rộng lớn của chính mình. Căn phòng là một thực thể như vậy. Đôi lúc tôi nhớ đến những con chó của G.R. Tôi tự hỏi trong bóng đêm: nó có sủa tôi không?...

Buổi sáng  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] Sáng mai, họ sẽ đem đầu tôi ra chém. Nhưng tôi không biết cái đầu nào sẽ rớt. Thật vậy, ở đất nước tôi. Có hàng chục triệu cái đầu đã rớt. Nhưng họ vẫn sống, vẫn có thể đi lại, vẫn có thể chào tôi buổi sáng đẹp quá... (...)

Hoa héo | Bầu trời trong lòng thành phố  (thơ) 
một bông hoa héo lại / và cái chân nó bắt đầu thò ra / và nó / khóc // như một đứa trẻ / nó bắt đầu thở... | nó sẽ không còn ở lại / cuộc đời của nó như một bông hoa / và sâu hơn nữa / một cánh chim sẻ nâu trong thành phố / một con sóc với nửa người trên không // nó sẽ không tồn tại nơi này...

Cuộc đời  (thơ) 
... dừng lại dưới ánh sao / đêm vô nghĩa tịch mịch / những hàng cây tối những nghĩa địa đen / một con chim nào đang hót / chậm chậm / khàn khàn // dừng lại dưới ánh sao / bóng đêm quay tròn / một cái máy xay lúa / con người và thời gian nát vụn / cái ta nghĩ làm ta bước đi...

Con người  (thơ) 
chúng ta đã ăn thịt những người đàn ông và đàn bà / và chúng ta nhảy múa như lên đồng / trong cuộc sống / chúng ta là những cây gậy tồn tại / và chúng ta chờ đợi trên đầu mình / những đóa hoa từ trời rơi xuống...

Một đốm đen  (thơ) 
... tôi biết đốm đen ấy / nằm đâu đó trong cuộc sống trong suốt và vô vị này / nó nằm yên lặng và nghẹt thở / trốn tránh và bức bí / nó nằm đâu đó / bị dán kín vào vô vọng và trong lòng nó / những tiếng kêu thét những tiếng lầm rầm cầu nguyện và cả thánh giá / đốm đen sẽ cong vồng mình lên và có khi trương nở nhưng lúc này / ở đâu đó trong gió trong con đường cao tốc ngoài kia ngõ hẻm và những mái nhà phơ phất bên dưới là những màu sắc đồ đạc phơi phóng lung tung trong phòng lạnh với những cơn ác mộng hằn học nó nằm đâu đó cả trong tiếng chó sủa...

Tường | Sau trò đùa | Bông hoa | Bức tranh  (thơ) 
... tường / những kẽ hở sẽ vượt qua nó / sang bên kia // có con chim bay qua / và những vì sao phủ xuống // tường / cái đối diện hàng ngày với tôi... | sẽ không có những âm thanh nào xung quanh đây nữa / kể cả tiếng súng... | sự khoả thân của một bông hoa tựa như một người đàn bà với chiếc chăn nóng... | ... sẽ được hoàn thiện nay mai / trong đó những kẻ hầu sẽ cung kính trước cái ghế trống của mình / những chiếc kính sẽ cần đôi mắt nhắm và bầu trời có những đám mây lơ lửng / sẽ không có trọng lượng nào trong giấc mơ...

Nắng | Hôn phối  (thơ) 
24 giờ / tấm màn phủ mặt mỗi người / tách từng lớp vỏ // 24 giờ / thế giới trôi qua / trong suốt / bàn tay của nó / chậm rãi như một con ong hút mật vào vòi… | cảm ứng với một tờ giấy trắng / ngôn ngữ dựng đứng lên // hôm của những ngày là ngày của những hôm là sự giao thoa đảo lộn / một con vật chổng đầu và đi bằng hai chân trên lực hút khác / với một đôi tai chẻ ra biết mở và đóng cửa ra vào...

Hoạ ngôn  (thơ) 
trong vương quốc những cái chết / đoá hoa là tên đồ tể cuối cùng / ẩn dưới cái đẹp... | ngôn ngữ là một cánh hoa chết / nhưng nó mới là do sự suy nghĩ của con người / cái suy nghĩ làm ngôn ngữ mới như là một bông hoa / luôn biết tiến hoá... | trong tiếng kêu của các con vật / những mảng trống hiện lên và ta thay thế vào đó / tất cả những cái đối nghịch từ chúng ta...

Ba Mươi Tháng Tư  (thơ) 
... để nhiều nơi mọi thứ rơi xuống bên người / là ánh nắng ban mai / không trong ngục / để người ta còn được nói / là một cuộc tự do thật sự / mỗi buổi sáng tràn lên / cái vinh danh của nó / cho con người // nhưng chúng ta không có / trong mọi gông cùm này...

“Trước những tấm gương lớn”  (thơ) 
trước những tấm gương lớn / chúng ta tự do trong một nhà tù / trước một ánh mắt / chúng ta lo sợ / nhỏ bé như ngọn cỏ / phù du như ngọn cỏ / trước những chính trường tự do và hạnh phúc / chúng ta chỉ đưa tin và âm thầm vận chuyển / những giấc mơ mình...

Chúa ở trong những lời nguyện cầu | Ngày hôm qua  (thơ) 
chúa ở trong những lời nguyện cầu / khi chúa nhìn xuống / khi chúa quay đi / chúa ở trong những lời nguyện cầu những người qua và đến / khi chúa nhắm mắt hay đớn đau... | ... miền đất ấy miền đất nhớ / nơi thiên đường / thật ra / là đất chết / dành cho cuộc đời / khi chúng ta ra đi // và đó là gánh nặng / mà chúng ta đã mang với tấm thân đẹp đẽ này...

Phục Sinh  (thơ) 
... phục sinh / phục sinh / nỗi đau con người kể lại sống lại / nỗi đau luân chuyển và nỗi buồn / những câu hát đất hứa đớn đau lời nguyền / vô tội / ta thán / cô đơn đã lặng triệu vì sao biến mất mọi đền đài / con người đã dung chứa vào mình những đất rỗng... // bao nhiêu người đã rời cùng người khỏi mộ / trần gian ngột ngạt? / một cành đào phục sinh / đêm lộng lửa...

Thơ  (thơ) 
đã qua những bài thơ chỉ còn lại rác rến và cỏ dại cát trong đầu bụi trong miệng / những bài thơ làm mất trí nhớ và cùng đường những bài thơ vô vọng / những câu chữ xụi lơ đầy lời cầu kinh cái chết / những kẻ đi ra và vào cầm nến rọi thây ma...

Con chuột trắng  (thơ) 
... tựa như không bao giờ tôi bắt được nó / nhưng nó cứ đuổi theo tôi / hết những con chữ này tới những con chữ khác / nó kiếm tìm một cuốn sách để mãi mãi ngủ yên // trong căn phòng này / với nó, tôi chỉ là bóng tối...

Cuốn sách  (thơ) 
bạn gửi tôi một cuốn sách / tôi chưa đọc / trong đêm nó lớn lên // tôi đã không đọc suốt hai tuần / trong hai tuần đó / thế giới chợt bừng nở trong mọi khoảng sâu / nơi nào trống rỗng / nó len đến rồi thở và dùng chính tôi để nói / điều kì lạ về thế giới // về sự lặng im của tiếng nói / về những mặt trời / kho6ng bao giờ thở...

Mười một ngày  (thơ) 
... mười một ngày / đó là thời gian người ta điểm lại công trạng của một kẻ đi tù cho đất nước mình / mười một ngày kể từ khi lĩnh án / người im và mọi thứ im / gió và lá xao động // mọi thứ vẫn còn như ngất ngây sau một thứ bùa mê mọi thứ leo vào một cuộc chiến giá cả khi cái lưới lủng và mọi cơn khủng hoảng tăng theo đồng lương tăng theo cái sức tăng của nợ nần của tương lai và những lời hẹn ước...

Những hòn đá  (thơ) 
những hòn đá ven giếng bầm lại / cái giếng những vì sao mặt nước hẹp / đầy rác / người ngày ngày qua // mặt đá bầm lại / một cục máu đông / lăn trên đất cát bề mặt của nó va vào không khí nghe rột roạt / như người ta đang mặc áo giáp / hay người ta đang để chân trần / trên lửa / đẫm sương...

Đốt lửa  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] ... Nhìn lại con đường hắn chạy qua, hắn không biết hắn đang chạy trốn điều gì. Cho đến khi kiệt sức, hắn ngồi sụp xuống, lạnh, hoảng loạn, cô độc. Không thể làm gì khác, hắn đầu hàng. Hắn bật đốt lửa, và đồng thời chấp nhận việc tự thiêu mình... (...)

Một ngày | Mặt trời xa lạ  (thơ) 
đó là một ngày / không có ngày / không có đêm / không có phút giây nào / ánh sáng nào / buổi ban nào / chỉ có nằm xuống / mong chút bình yên... | chúng ta đang để lại những con kiến / những hạt cấm / những vùng thiêng // chúng ta đang để lại / những mảnh vụn / những thằng hề...

Vùng đất này  (thơ) 
vùng đất này / luôn chảy máu / nó chảy từ xa xưa / cho đến bây giờ / trước đây là máu nó / sau này là máu người // vùng đất này luôn có những vết thương...

San Jose  (thơ) 
... sao anh không đến nơi gần nhất của thể xác / những ánh da vàng nhất / những giọt nước mắt được hoà tan vào nhau ấm nóng nhất // và anh sẽ thấy bây giờ / một ánh sao cứ rừng rực bừng lên / trước khi trời rạng sáng...

Ngày hôm nay  (thơ) 
trước trang giấy tôi chỉ là sự tự thiêu vô hồn / một ảo ảnh của bộ phim chiếu rạp / một kẻ sau cuộc trả thù đã vào tù / trước cuộc sống / tôi đã quay mình quá nhiều lần đến lão hoá / tôi cứng đờ trước chuyển thay / và sợ cả những hạt mưa, màu sắc / tôi không nắm bắt được nó / và nó chỉ chiếu xuyên qua / như một tấm kính...

Những ngôi nhà dưới tầng trời kín  (thơ) 
... tôi vẫn thường đứng nhìn đất nước này / qua sự dối trá của nó / có thể nó chỉ là một tấm gương nhưng không được soi rọi chính nó / bởi người ta đã quá quen với sự dối trá và vẻ bề ngoài / bởi người ta có thể đã chẳng bao giờ nhìn vào cái gương / mà nhìn vào điều chỉ có trong đầu mình...

Van  (thơ) 
... nghị lực của những thằng hề / nghị lực của máu và nước mắt / nghị lực của tuổi trẻ, sức lực và những con chữ / chúng đã được chôn tan xác trong những nhà tù / trên dọc đường / rừng, hốc / kẻ thắng người thua đều vô nghĩa / trong một trận đấu kéo dài hết mái tóc những người / còn sống và đã chết / trốn thoát, ở lại, tị nạn...

Đất nước mặt trời mọc  (thơ) 
... bình yên cho bạn / cho mảnh đất bạn / bình yên cho những ngày vừa qua những ngày sắp tới và những đứa trẻ / những phụ nữ, những người già, mọi người, bình yên những con đường, núi đồi vùng đất / bình yên cho tình yêu và hạnh phúc bạn / gia đình bạn, đam mê bạn và những nẻo đường bạn sẽ đi...

Tôi sinh ra trong một cái nôi chữ  (thơ) 
tôi sinh ra trong một cái nôi chữ / nó đầy tràn từ những điều đã mất / đất nước, quê hương, thời gian, số phận / chữ đứng như một cái cây chết / trong tôi / sừng sững / nuôi tôi bằng tro tàn / những điều làm lòng tôi lạnh giá...

NGƯỜI ĐÀN BÀ  (thơ) 
lần đầu tiên tôi nhớ một người đàn bà / là khi Người đã tự tử / lần đầu tiên tôi sợ hãi nước mắt đàn bà / là khi Bà bị lột truồng, bị đánh trên sân / bóng Bà làm nắng chiều dị dạng...

Bóng đêm & bầu trời  (thơ) 
tiếng ồn dâng cao / dâng / cao / rồi nó thành một trái tim / sâu thẳm // như / một vật vừa rụng xuống // bên cửa ngõ đôi mắt / kẻ canh tôi / hắn nói tại sao tôi muốn vô đôi mắt mình / nơi chỉ chôn những xác chết...

Mùa xuân trôi qua  (thơ) 
một bầu trời câm lặng / những cánh chim câm lặng trang sách câm lặng và cả những bài hát những hàng cây những đường phố những trạm sửa xe và những con người / câm lặng...

Một bài thơ  (thơ) 
... những con chữ rơi xuống / mùi thơm / vây bọc ta / có thể ta chẳng mù / nhưng nó nói với ta một điều gì đó / chỉ rời bỏ đôi mắt và đi vào đêm tối / có thể ta chưa quen / có thể ta chưa trang bị một điều gì đó / để thở và để đi qua // một bài thơ có mặt / đôi khi nó chỉ nói lên / nó ở đó...

Bức tranh | Lá thư  (thơ) 
những ngôi sao chết / đọng trên giấy / những bàn tay chết và cả giấy chết / đọng trên giấy / như những vệt máu khô / nhầy nhụa màu / như một bức tranh / đầy chữ và không chữ... | và thượng đế đóng gương mặt người vào một bức thư / khoá bằng đêm tối / và thượng đế rỏ vào đó khoé mở / bằng những ngôi sao...

Mảnh đất Việt Nam, hay bàn về đĩ  (thơ) 
... ở nơi này / nhắc đến xã hội người ta nhắc đến đĩ / nhưng đĩ đối với tôi cũng như một ngọn đèn đường / làm sáng chút nơi này làm hiện rõ những con người qua / những đồng loại của họ / những sự làm trò, ngó nghiêng, vô tình và dâm dục / sự đạo đức rởm hay thấy sự khốn nạn của mình / nỗi đau của dân tộc một sự dối lừa, tẩy não ghê gớm / đĩ / một dạng vật chất có làn da làm nổi nứng ở những người đàn ông...

Buổi sáng, lúc bình minh hạ xuống  (thơ) 
mở linh hồn ra / mặt trăng rớt xuống / những lá đề mọc ngược từ đỉnh / mặt cười bám rễ / đâm xuống // mở linh hồn lúc nằm xuống / 8 giờ và 21 giờ / mọi thứ rời ra / những khung trời chạy ngược / cắt mặt kính...

Xã hội | Nhà thơ | Điều tuyệt vời của cuộc sống | Vô nghĩa  (thơ) 
... thế giới này được tiếp nối từ kẻ này sang kẻ khác và việc lắp vào một chiếc răng giả / một đôi chân một đôi mắt cũng dễ dàng như lắp vào một linh hồn... | tôi sẽ vẫn muốn chơi với những cái xác thối này / dựng nó dậy và cùng đi với nó tôi sẽ chơi và nhập cuộc hoàn toàn với sự tự do và sáng tạo với một cái đầu nôn mửa... | ... cuộc sống thật đẹp làm sao! / chó mèo thật đẹp biết bao! // mặc kệ lũ người như chó khác...

Chết | Thế giới | Sự kì diệu | Linh hồn  (thơ) 
tôi sợ / dưới lòng đất đen / tôi sẽ trỗi dậy / bởi lúc nào sau khi chết / tôi cũng lại sinh ra... | chúng ta không xúc động nữa / chúng ta chỉ ngạc nhiên / tại sao nó lại đẹp như thế / giữa nhà tù này... | sự kì diệu của con chữ / là chẳng còn điều gì kì diệu nữa / sau khi ta đọc... | tôi sợ linh hồn tôi như con chữ / nó ăn chính mình...

Mùi hương đằng sau cuộc sống  (thơ) 
còn một nơi rất sâu mà chúng ta chưa đến / nơi mãnh liệt như thiên đường / nhưng muốn lên chúng ta phải chết / còn một nơi đầy thú vật mà chúng ta chưa biết và những ngôn ngữ chúng ta chưa nói còn một nơi đầy rẫy cái chúng ta đã mơ về / với một dáng hình mà ta nghĩ là ảo ảnh...

Thơ  (thơ) 
ngôn từ là những kẻ bại trận / chiếc áo giáp bị đốt và đêm đen đầy khói // trong đó / ngôn từ không còn ung dung, hiện lên trên gương mặt sự mất mát / chạy trốn rất nhiều kẻ thù... | ... thế giới không nói được / giữa khoảng chúng ta khai sinh, trái đất khai sinh và bây giờ ta sống / tôi nhìn theo / người đi nắng hẹp / sự trần truồng gợn lên / nối tiếp...

Tôi muốn | Những vi trùng chết  (thơ) 
đẻ ra một con gà / đẻ ra quả trứng / tôi muốn đẻ ra cục đá / tôi muốn đẻ ra tiếng cười // tôi muốn đẻ ra một người bạn / tôi muốn đẻ ra gia đình / tôi muốn đẻ ra những bức tường vui nhộn / có rễ cây len sâu rơi vụn đất... | những con còng / đang tự bứt càng / những con cò / tự bẻ cổ / những ngôi sao / tự đánh rơi // tảng đá tự vỡ ra khủng long / khủng long vỡ ra kỉ băng hà / vỡ ra cái chết / cứng trong trứng...

Làm thơ | Lạc loài | Thế giới này  (thơ) 
tôi phải làm một bài thơ mà dung lượng nó đầy lên / còn tôi: / rác… | sự tỉnh táo của giấc mơ / làm tôi không nhận ra mình đang ở trong hiện thực... | Anh không cần phải có gương mặt / anh không cần có điều gì cả / chỉ cần anh có thể dịch chuyển / theo em...

Mùa Xuân | Những ngày này  (thơ) 
chúng ta bước đi / dài theo đôi chân người trước / chúng ta nhìn / theo cái mọi người đã nhìn / những người đã chết / chúng ta cố vùng quẫy / chúng ta đã như vậy / sống như vậy / trải qua / không còn cơ hội lặp lại... | những ngày cuối cùng / người ta giặt xác ướp những xác ướp / treo bên hiên nhà / bay như mây...

Con người | Tôi | Trái đất  (thơ) 
con người / chúng hình thành đôi mắt sau chúng / chúng phải biết đi sau chúng / chúng phải biết suy nghĩ / sau chúng / chúng phải tồn tại... | tôi là một con quỷ / mang máu người / và điều đó làm tôi đau khổ... | trái đất / núp sau một góc nào đó, bằng đôi mắt / nó quan sát...

Ngày mai vẫn như vậy  (thơ) 
ngày mai chúng ta sẽ vẫn chưa chết / ngày mai nơi đây vẫn như vậy mọi thứ đánh lừa ta bằng vẻ ngoài / ngày mai chúng ta vẫn cứ bù khú và những câu chuyện làm chúng ta cười ngớ ngẩn / một bộ phim mới một cuốn sách mới tầm tầm / như viên đạn bắn trượt...

những lá thư gửi thần chết  (thơ) 
... ở đây người ta im lặng / vì còn những điều phải im những điều được nói và không / bởi ở đây người ta như cá trên thớt như trong vòng tròn / sự nhỏ bé càng ngày càng nhỏ bé / linh hồn / vì người ta đã luôn tự hào và mãi tự hào...

Buổi sáng  (thơ) 
sáng / dậy / đi ra khỏi thế giới này...

Chữ | Thơ | Thời gian  (thơ) 
... thần hứng là một điều mà nơi đó / chữ là đôi mắt tuyệt vời để ta mở to hết mức... | dưới khoảng trống trang giấy này / cả vũ trụ đã nhảy xuống... | ... mỗi ngày tôi đội tang cho mình / và để viết tiếp cho thời gian mình / tôi bước qua cái chết...

Chỗ đứng | Việt Nam | Sáng tạo  (thơ) 
đất - chất độc / từ từ ngấm và / ăn mòn chúng ta... | Việt Nam là một miếng mồi ngon đến nỗi / tôi có thể làm một con sói và ăn mình đến chết / để tách rời khỏi nó. / để không huỷ hoại nó và cuộc đời tôi / trên mảnh đất tối tăm và bạo động này... | thời gian di chuyển trong thời gian / người di chuyển trong người và không gian / tồn tại trong chính không gian / chữ thì đi theo những con chữ...

Đọc sách  (thơ) 
viễn tượng về tội ác được vẽ ra / bằng máu và óc / đó có thể là một cuộc tự sát / treo trên những chữ này // tôi sợ phải gỡ chúng xuống / và đối diện với đôi mắt mở to...

Thời Gian & Chữ  (thơ) 
ánh sáng trên chiếc đồng hồ / ánh sáng trăng và sao / ánh sáng trên vòng trái đất / một nửa, ẩn tối phần còn lại nhưng tất cả / đều đang quay những cây kim và những cơn mưa / lúc 7:35 AM / lúc 7:35 PM / rơi xuống / ướt một nửa thời gian / ướt một nửa gương mặt / một nửa bóng, xác, hồn...

Nhà Nước | Vùng chết  (thơ) 
người ta cần vượt qua / hay chống lại một cái máy / do chính con người tạo ra? // rốt cùng, từ lâu, / con người đã bị máy móc thống trị... | ở đây / không khí để viết là cái chết / vòng tròn của cái chết / hơi thở của cái chết / nỗi buồn của cái chết / tình yêu đam mê - chết / con người - chết / sao tôi lại sống nơi này...

Đôi khi...  (thơ) 
đôi khi / tôi sợ rằng cái tôi viết / là những đứa con của chữ / từ đó chữ nở lên // không, chúng không như những con tằm / (tôi nhớ đến cuốn Lụa) / chúng như những con quái vật / chỉ chăm chăm giết chết tôi lần nữa...

Lồn | Tình yêu | Chơi | Bóng tối | Tôi  (thơ) 
tôi viết bằng lồn / lồn sinh ra tôi / lồn sinh thế giới / thế giới trong lồn... | có lẽ tôi cần đái một lần nữa / để chúa sinh ra... | tôi chạy / tôi bò / lăn, lộn / trong bóng đêm / tôi tự do ăn và ỉa... | ... viết? / là chối bỏ... | cái chết là một hành động kì khôi / giễu nhại chính nó... | tôi sống trong gương / hết thời gian soi — tôi biến mất...

Ninh Thuận  (thơ) 
Tôi ói ra sự thật / tôi nôn dữ dội trước bàn tay này / tôi gào trong thiên đường giữa sài gòn nắng đẹp / mây âm u gió lạnh // tôi sẽ kể về điều gì khi tôi tồn tại nơi đây / một bông hoa rữa ra máu và thịt / một hình nhân doạ quạ giữa sông Hằng / với hốc mắt đã thành cát bụi?

Cuộc sống | Nước mắt | Thơ  (thơ) 
chỉ cần nghĩ đến hai chữ “văn chương” / tôi thấy mình tồn tại... | tôi ít khóc / không phải tôi không còn biết đau / mà vì những gì khóc tôi / đã bỏ đi... | Tôi tin rằng thơ đã chết / vì chỉ chết / nó mới đẹp như vậy... | khi tôi viết thơ / tôi chỉ muốn nó đào thoát khỏi tôi / nó sẽ là máu của tôi / mà tôi không thể giữ...

Trò đùa | Cơn bão | Con diều | Đốt lửa | Cây bắt ruồi  (thơ) 
... tất cả tất cả / còn lại sau bài thơ này / như một bí mật tôi không sao viết hết... | ... em để lại những bàn chân đầu tiên / trên sự khai sinh đó... | tôi nhìn thấy trong cánh diều / một cơn điên nhảy múa... | ngọn lửa nhỏ bé của tôi / chỉ sáng lên khi có đủ sọ người... | ... những mi mắt không mở ra ước muốn / chúng mở ra sự thật...

Điều xảy ra | Thơ [I] & [II]  (thơ) 
tôi mơ thấy những khuôn mặt / mọi tình tiết và những lời nói / nụ cười, những điều lo sợ sẽ xảy ra / tôi mơ / những điều đó đến / những điều lo sợ và trốn tránh / những điều vẫn làm sững sờ... | người ta để những mảnh xác lên chữ / người ta để những dối trá lên chữ / những ung nhọt, vết thương, máu và dơ bẩn / lên chữ / những dối trá thối tha / - thời trang thảm hại... | khi bình minh mở vòm tròn đơn giản nhất của sự thức dậy / trên trái đất này / khi những tiếng động leng keng của sự sống / gọi cửa...

Giấc mơ | Sự kiên nhẫn | Chữ | Đêm tối | Tiếng kêu  (thơ) 
thật nực cười / buổi chiều nay / giấc mơ đến với tôi và nó nói / hãy mơ đi... | rốt cuộc suốt cả cuộc đời / tôi cũng đã làm đến cùng một việc: / - kiên nhẫn... | thật kì lạ khi thấy những con chữ không đầu / trong một trang giấy – và những mảnh xác bị cắt gắp liệng đi...

Thượng đế, nhà thơ  (thơ) 
... tôi đi qua những bóng tối / nhưng điều thu hút / không phải là ánh sáng / nó là cái bóng tối giả trang / tôi cần một bóng tối thật sự / nơi làm người ta mù loà // tôi học cách mở mắt khi người ta đi qua mình / khi mình thành một phần đồng loại...

Đẹp  (thơ) 
tôi ngủ bằng hơi thở người khác / tôi đi bằng tóc người khác / những chiếc dù & váy & khăn choàng cổ / sách trên vai, còn chúng trong thư viện // tôi nói bằng ót / tôi nghe bằng nếp nhăn trên trán / người khác / tôi uống bằng lưỡi / tôi cầm bằng răng / tôi sờ bằng lông / người khác / người khác / khác...

Ma quỷ, thánh thần, nhà văn  (thơ) 
sự hình thành của một giấc mơ / luôn là minh chứng cho tội ác / sự đọa đầy hay bị nguyền rủa. | Chúa cũng như mặt đất / luôn muốn những nấm mồ // dưới chân thánh tượng này / chúng ta chỉ thấy sự dối trá trong ta / như một cái giá cho sự tiếp tục sống như vậy. | thế giới / luôn cần được chôn sống. | tôi đang viết say mê và thật ngạc nhiên khi dừng lại / tay đẫm thịt rữa và máu / có thể đó là tiếng kêu / nhưng đã muộn...

Xã hội  (thơ) 
... ở cuối ranh giới một nhà tù / có những những song sắt để người ta có thể ngó ra một nhà tù khác / trong đó không chứa người / trong đó chứa một con voi / đọc sách. | nhà thơ / là những con muỗi lấy mình / để thí nghiệm / máu. | họ suy tư về vĩnh cửu / và lấy những gì đẹp nhất / để dần lên mộ mình...

Làm thơ, những suy nghĩ, sự lừa dối  (thơ) 
có lẽ tôi đã được hứa hẹn một điều tuyệt vời / trước khi sinh ra / vì vậy mà lòng tôi đầy kinh hoàng và hận thù đến thế. // trong bầu trời hay thế giới đầy lũ thiên thần này / tôi thấy toàn máu. // sự ám ảnh của tôi lần đầu tiên là sao đau đớn có thể đau đớn như vậy / khi người ta nghĩ mình đã chết rồi...

Ở đây & tôi  (thơ) 
ồ! họ nói chúng ta là những kẻ lưu vong, tha phương / chúng ta chỉ có thể thấy rằng chúng ta đang trong một nghĩa địa vĩ đại / ở đó người ta không thấy gì như nhìn vào bóng đêm với một bình tẩy rửa lớn / sạch mùi thối rữa, phân rã mọi chất hữu cơ lẫn vô cơ / như tinh thần và thể xác / một cách vô cùng bình thản...

Tôi đang chết  (thơ) 
tôi đang chết từ từ / bằng sắc trời rực rỡ / những tia nắng lấp lánh của nó màu xanh ngắt của trời và của lá cây đang tràn xuống mọi bước chân tôi cái bóng của nó / cả màu sắc của váy áo và nụ cười những chiếc ô đen / con đường những khu phố nhỏ // tôi đang chết từ từ trong chiếc xích đu nhỏ bé của tôi và thế giới vô cùng rộng lớn của sự hoang dã sinh tồn với bạt ngàn đỉnh cao những ngọn núi mà cỏ lan rộng lên...

Vết xăm | Nhà thơ & những nhà thơ | Nấm mồ | Nơi đây  (thơ) 
tổ tiên của tôi đã xăm trên người / đó là điều kì diệu / tôi thấy mình / sung sướng đến vậy khi trở lại quê hương... | họ leo xuống một nấm mồ / và ở đó / họ thêm dây cho những kẻ khác xuống nữa / và sâu hơn nữa... | ... chúng ta yên bình nằm xuống / với một giá trị thực sự / tự do // tôi uốn lưỡi / những chữ cái / a... / ...b / c... / d... / ...e / tôi uốn lưỡi / lưỡi của dân tộc tôi / cơn đói khát / chồm lên, cựa quậy...

Cuộc sống  (thơ) 
... khi đêm đen đặc quánh bị nhốt chặt trong tù / sức mạnh dâng lên / bị chặn họng // cuộc sống vẫn chờ đợi điều gì / dừng lại sự bất nhẫn / sự ơ thờ / tiếng phản kháng của những bước chân / đừng đều đều im lặng...

Bên bức tường thành bỏ dở | Đêm | Giấc mơ | Đêm, giấc mơ, cử động | Linh hồn  (thơ) 
... trong mắt của thượng đế / chúng ta bị đẻ trong bọc / và ngược, chân đưa ra ngoài / đó là lí do chúng ta đã luôn thấy cuộc đời này / bị lột trần và xa lạ đến thế... | đêm / tôi cạo trọc bầu trời / và giở khối óc nó ra / ngó sao, những rãnh sâu vũ trụ // rồi đậy nó lại... | ... tôi rờ trong giấc mơ / cây súng / bắn nổ đầu mình... | tôi giấu bàn tay mình trong giấc mơ / may mắn đâu đó / nó thò ra chỉ hướng... | mỗi ngày / tôi đội lốt một linh hồn / thứ hàng mã / hợp thời trang...

THƠ  (thơ) 
là tổng hợp của những độc tố trào theo máu / ra sau nụ cười... | chỉ có những cái thòng lọng phi thường / mới cứu rỗi được chúng ta....| ... họ đang nói về tôi? / họ đang giết tôi? / phải không? họ đang tự vẫn?...

Phố, 7:33 pm, Saigon & những bài thơ khác  (thơ) 
7:26 phút / tôi đặt linh hồn tôi xuống đất trống / và bắt đầu lôi cái đầu / bỏ lên... | ... những tiếng vuốt vẫn gõ / ngoài kia / đức tin đang đợi / một lời thề hay một sự cứu rỗi... | ... có thể là tiếng chó sủa ma / một ngày sẽ không bao giờ khác / chỉ những con chó / dựng tai lên / nghe ngóng... | ... họ / man rợ tuyệt vời họ / định mệnh của mỗi người / họ, con cờ chúa / lá cờ tự do... | đái vào tự do và dân chủ / đái vào xích xiềng câm lặng / đái vào những linh hồn chọn cho mình tự do / trong tù / thích nghi bằng chịu đựng...

Những con thỏ  (thơ) 
những con thỏ đang kê đầu dưới máy chém / những con thỏ, máu chảy từ hốc mắt đến kiệt / dưới sàn // những con thỏ / thảm sát mình / tìm thức ăn // những con thỏ / thở dưới lớp da của mình / lớp da đổi màu như tắc kè / dày như cá sấu...

The Ants | Thoughts  (thơ) 
ants build the world from dust / water light / the ants flow / oozing their feet on my ears / and through my hair tonight the ants / run around the sun / and my cerebral cortex spills its sap of time... | I have a hammering headache / in my madness I think I’ve become a fly / a fly with a headache from its own buzzing... [Translated by Lê Đình Nhất-Lang]

Truyện kể  (thơ) 
nếu tôi trải ra một trang giấy trắng đầy bóng ma / nếu tôi trải ra thời gian khoảng 4 thế kỉ / nếu tôi chọn cái chết cho những con người ấy / trong khoảng thời gian ấy // nếu tôi trải ra một khu rừng đầy bóng tối / mọc lên từ những xác chết ấy / những thân cây / có mắt...

Ngày | Ở nơi đây | Thế giới | Giấc mơ  (thơ) 
... đừng trở mặt với mình / con thú đang nhìn anh / sau và trước... | nơi này / được bảo vệ trong hộp / có hoá chất bảo dưỡng / anh điên với văn hoá / và cô / phục tùng không khí nơi này / không khí được đánh thuốc mê... | những đoá hoa kêu meo meo / những tiếng gió kêu meo meo / mái nhà và cây cối / chúng kêu / trong đêm / chúng kêu... | ... bầu trời xanh / họ om sòm mơ ước / những mơ ước được giấu và bịt miệng thật kĩ lại trong khi mơ / như cho vào một nấm mồ, thả xuống tận cùng huyệt địa...

Những suy nghĩ | Sắc tộc đỏ | Những con kiến  (thơ) 
đầu nhức như búa bổ / trong cơn điên tôi nghĩ mình thành một con ruồi / một con ruồi nhức đầu với tiếng kêu vo ve của nó... | những con sóng bắt đầu dâng tới trời / chúng cười / tôi nhớ những con gián / đất là chúng và chúng bò / những ngọn lửa bắt đầu lan đến trời / bằng râu / trong đêm... | ... khi nghĩ về những con kiến / tôi chỉ nghĩ đến một ngày / chúng ăn thịt tôi...

Trong căn phòng này  (thơ) 
... và đếm những con mắt đi vào em đêm nay / bằng tròng mắt mở to không còn to hơn nữa / nhìn chúng, vô hồn, hàng vạn con người / hàng vạn sinh linh nhân thể / em cứa từ từ dưới những vết dao / bữa Vu Lan liếm máu...

Người | Thú  (thơ) 
... sẽ chọc con thuyền mù mắt / rồi chúng ta lên đường / chẳng phải rất hân hoan sao?... | ... tôi lôi chính tôi, sự bất động của / một loài vật tân tiến / đặt dưới giá treo cổ / và thở qua cái thòng lọng ấy / tôi nhìn thế giới này thanh thản biết bao... | những con két hét ra máu / chúng chạy qua đây / những con hoẵng linh dương và sóc / chúng cũng chạy qua đây / đầy máu / tôi đã lột lớp da chúng lúc nào / để mang nó vào tôi?...

Lễ Vu Lan  (thơ) 
tôi đặc quánh lại dưới một bông sen / thơm ngát sắp tàn / tôi bị đặt dưới một đôi mắt trầm tư / sự im lìm của khoé miệng // tôi đặc quánh dưới một tháng trời đầy sương mù / xứ bắc / mưa phương nam, lá đẫm lạnh, khi gió đến / những cẩm tú cầu nơi vườn tôi rụng xuống...

Đêm nơi đây | Trống | Con bướm  (thơ) 
đôi mắt nhìn sâu bóng tối / gọt dần đêm, những thất vọng những khoảng trống / đi lại lặng yên // tôi trôi khỏi mình / sự tẩy rửa chỉ là khoảng trống lan vào vô tận / tôi gọt dần đêm / gọt dần đêm / cho đến khi không còn đâu giọt máu... | họ bỏ lỡ chiếc giường / khoảng trống tiếng tivi / quạt máy và đèn / tôi biết đang có một cái đồng hồ trong phòng này / nó đuổi tôi đi... | ... chúng vẫn bay qua tôi / như giấc mơ xuyên qua chính phủ / xuyên qua quốc gia xuyên qua kinh tế xuyên qua văn hoá nơi này / qua hàng loạt nơi này / nơi đó chúng bay qua đại dương...

Mùa thu | Những hầm sâu  (thơ) 
... tháng ấy đang kêu / thảm thiết từ những mùa thu / những mùa thu / những mùa thu / sẽ chẳng bao giờ còn đẹp nữa... | ... trên bàn tay không còn ánh sáng / trong đôi mắt căng và làn da nhạy / tiếng nổ / rung động bóng tối xung quanh / những cuộc chiến bắt đầu bằng âm thanh và sự thu phục / tôi hay nó?...

Ở Huế  (thơ) 
tôi đi qua cầu Đập Đá / là đập đá, chẳng điều gì làm tôi nhớ hơn những người thực sự đập đá / với bàn tay và mồ hôi họ / da họ đỏ như máu / mắt họ đỏ như máu / máu tuôn ra từ họ / viên đá làm thành đường lăn cuộc đời / nghiệt ngã cắt, mù, chia ly...

Ngày  (thơ) 
... tôi đếm những vệt chân mình / buổi sáng / dưới vòm nước / có con chim hết mùa vẫy cánh xanh xao / ráng thánh thót hót...

Thơ | Tháng này bên hồ Xuân Hương  (thơ) 
dưới cái góc đó là con mắt / dưới cái góc đó là cái miệng / dưới đó / chúng đang nhìn và cười // dưới cái góc đó là hai lỗ mũi / dưới cái góc đó là hai lỗ tai / chúng thở và nghe // dưới cái góc đó là những bàn tay / dưới cái góc đó là những bàn chân / chúng mò mẫm và chạy... | ... tôi nghe người ta la lên / tôi là ngựa / những con ngựa thiến / những con ngựa nòi / những con ngựa loi choi / vừa ăn vừa sợ...

Chùm 7 bài thơ [II]  (thơ) 
tình yêu / hoa hướng dương / nghĩa địa / hoa mười giờ / gió trên núi / và núi dưới biển. // sắp xếp như thế nào để ra một con người đang đi / tuỳ anh // nhưng dù sao cũng phải nhắc anh / anh đang trong một xa lộ... | những đặc sản ở nơi đây / được chế biến biến từ một nguyên liệu duy nhất: / cái chết // anh có thể tự chọn kiểu chết / chết tinh thần và chết vật chất / có đồ trang trí / nước mắt và tiếng than thở / mặn hay nhạt? // đằng nào thì anh cũng bị thiến / hay anh chọn cả hai / nếu anh muốn là người can đảm...

Trang giấy  (thơ) 
... những trang giấy / sáng, nằm bên tôi / một tâm hồn mở đối chọi khoảng trống tôi / giẫy giụa và gào thét / cái âm thanh câm lặng phản kháng của nó làm tôi xấu hổ / sự khiêu khích ám ảnh của nó làm tôi nhục nhã / linh hồn tôi nằm trong đất / linh hồn tôi nằm trong gỗ / linh hồn tôi nằm trong màu sắc, ánh sáng, hương nước, nhựa cây / linh hồn tôi / giờ / đã bị xã hội hiện thực này tẩy trắng rồi sao? ...

TÔI THUỘC VỀ MỘT PHẦN NGƯỜI KHÁC [chùm thơ 4 bài]  (thơ) 
họ đang giết tôi / trong khu vườn nhỏ của họ / trong căn phòng nhỏ của họ / trong luồng tư tưởng nhỏ của họ / trong bàn tay nhỏ, trái tim nhỏ và tình yêu nhỏ của họ... | ... họ vượt qua tôi / âm thầm và bền bỉ / từng lớp từng lớp người / rồi bỏ mình nơi sa mạc / một sa mạc nơi tiềm thức mênh mông // mỗi khi tôi mơ là tôi tìm ra một xác chết / của dân tộc mình... | họ đốt nó lên / rồi họ để nó cháy lan ra / trong đêm giá buốt họ truy tìm lại những ánh hào quang của lửa / rực qua thời đại nào đó / trong đôi mắt họ... | ... họ đánh dấu bằng mùi hương của mồ hôi của tiếng rên của chiếc mền và những ngọn cỏ / viên sỏi bên cạnh dưới trời sao / họ thuộc về nhau trong tiếng hú, trong sa mạc trong tiếng vi vu của gió thổi qua lòng rỗng nhau...

Chùm 7 bài thơ [I]  (thơ) 
... nhưng, ta, giờ chỉ còn là sự tưởng tượng / để mọi thứ đi qua... | chúng bay lên / dưới tầng nhà gothic / đôi cánh đen và gạch đỏ / máu và hoà bình được nung sôi / nhẹ nhàng - dữ dội... | trước khi nó đến / nơi đây cũng chưa từng có ánh sáng / trước khi nó đến / nơi đây cũng chưa có bóng tối... | họ hát / âm thầm / họ đi / âm thầm / họ mơ / âm thầm / họ có đó và tồn tại... | nếu chúng chỉ có một màu / có khi lại nhiều màu sắc hơn / cho trí tưởng tượng / đỡ mệt mỏi... | ... khi ánh sáng đến / họ đều như nhau. / ngủ sẽ giấu đi con người thật... | đó là viết hoài cũng chẳng bao giờ hết được / trong khi điều viết nó tạo ra ta không ngừng. / và vì thế ta cũng không thể ngừng viết...

Đến với con đường tôi đi | Sau khi chia tay  (thơ) 
... cái bóng tôi bao trùm và nuốt gọn tôi. / tôi quan sát nó. / tôi thoát thành hàng ngàn cái bóng khác / điên dại hơn / và, tôi đâm nó... | bao tử tôi xì lốp / tối qua / trong bóng đêm nó tìm một sự quặn thắt / để bịt nỗi đau tôi...

Căn phòng bên cạnh cửa sổ  (truyện / tuỳ bút) 
Trước mặt hắn là một căn phòng, rộng thênh thang và ngập mờ trong bóng tối. Một căn phòng bí ẩn đầy ám dụ. Nhìn căn phòng ấy, hắn muốn bay. Hắn cảm thấy hắn bị nhốt sau khung cửa sắt này, và nó chật chội làm sao! Chật đến ngộp người hắn. Dù sao cũng chỉ là một căn phòng. Hắn với tay về phía bên kia thử, không gì cả, tay hắn vẫy vào không khí, lạy chúa. Cửa vào phòng hắn ngược về phía bên kia và hắn không muốn rời khỏi căn phòng đó. Mọi thứ thật xa lạ nếu nghĩ là giải thoát bằng cách mở cửa và chạy ra khỏi căn phòng hắn ở bằng cách đó... (...)

Kể trên đường về nhà | Cuộc đời lạnh lùng | Anh | Chờ đợi  (thơ) 
... cứ ôm tôi. / tôi đang chạy / và sẽ trôi tuột / như một con nòng nọc... | ... sao chẳng là sao / người chẳng là người / đất bay khỏi dương gian / bầu trời mất hướng / vô tận đường về vô tận đường đi / mọi thứ chắc chắn / mọi thứ chênh vênh... | nơi anh đến / thế giới lùi dần / vào sự thay thế. / em đốt sự lãng mạn cuối cùng / bằng hơi lá phơi khô... | tôi rước thời gian về, bằng mọc / nhiều đầu / nhiều mắt, tay, chân, nhiều da, thịt / bữa ăn ít khách / chúng tôi tha hồ ăn nhau...

tha hương | những người bạn | những bóng ma | ngôi nhà thân thương của nhà văn | hạnh phúc ngắn ngủi  (thơ) 
họ đưa lên nấm mộ tôi / những bông hoa tối / họ đưa lên mộ tôi những bước chân / tiếng nói họ thật gần, chúng xói như nước lũ / chúng làm tai tôi ù, cả mùi đinh tử hương trên nón họ và / những cái vằn vện hằn dưới giày họ... | hai người / hai người đã chết / ít nhất là vậy / khi họ tìm ra nhau... | những bóng ma lờn vờn trong ngôi nhà cổ / hoang và xập xệ / những bóng ma / chúng viết, và chỉ viết hàng ngày... | họ trở về nhà / họ trở về nhà / họ chạm bàn tay vào nhà / họ ôm nó / họ khóc... | khi gặp nhau là khi họ biết còn quá sớm / hay quá trễ / cũng chẳng có gì khác nhau...

Gió rồi sẽ đến  (truyện / tuỳ bút) 
... Gió không bao giờ đến, nhưng chúng đang bay. Và những tiếng kêu hay rên, hoảng loạn và hạnh phúc, xa dần. Có lẽ, tôi đang được thanh tẩy rồi chăng? Tôi thấy mình thanh khiết kinh khủng. Tôi chỉ chưa qua con số 31. Mọi thứ nâng bổng lên. Và một cái chuông nào đó, tôi chưa tìm ra, nó đang đợi để làm nơi vào cổng của thiên đường. Gió đang đến, nó đang kêu. Đừng dừng lại, nó nói, hãy tiếp tục và cố sống. Những đồng bạc cắc hiện ra, và tôi khóc... (...)

Mưa và đất cháy  (thơ) 
những ngọn gió trắng bạt / đi nhiều ảo vọng / đôi khi mất hút mọi thứ / - thứ mất hút // đôi khi / sự vô định cũng là một biến thể của hữu định / của tồn tại ý chí / chối từ ý chí // anh đi / mọi miền đói khát / ngôn từ // em tìm trong những ngôi sao sự bất nhẫn / sự vươn lên và chối từ bàn tay / tìm đến...

Hắn đi tìm một cái lông chim, hay Màn hề cuối cùng  (truyện / tuỳ bút) 
Ta sẽ là một cái lông chim. Một cái lông chim trắng muốt và hoàn hảo. Hắn nói, sự bay lên trương phềnh như không khí và hơi thở của lửa. Lửa nóng và lửa sưởi ấm. Hắn nói, ta sẽ làm một cái lông chim, nhẹ như vũ trụ, thanh sạch và khốn cùng. Một cái lông chim bay trong lòng vĩnh cửu, hắn nói, ta sẽ khoác lên một cái lông chim, và hắn đi vào tận cùng hắn... (...)

Những lá thư K. | Đà Nẵng - Huế  (thơ) 
những lá thư nhặt gương mặt lại / rồi ném qua thời gian khác / sự biền biệt của những con chữ / và sự biền biệt của gương mặt... | con cò thọc bàn tay của nó / xuyên qua bầu trời / một mũi / tên / cò lao xa xôi - chiều vắng / vùng không mặt, trời vang sáng / nham thạch / kêu...

Đừng nhìn lại  (truyện / tuỳ bút) 
Đằng sau đang dần hiện rõ lên những gì hắn tìm kiếm. Chúng phát ra âm thanh và chuyển động. Chúng đến gần và ngày càng hiện rõ hơn, phát ra tiếng rin rít sau lưng. Chúng sôi lụp bụp vào hắn và cái bóng chúng đổ dài cho đến càng ngày càng len đến và thít chặt lên người hắn. Chúng không là điều mình nghĩ, hắn thầm thì, chúng không giống. Đằng trước hắn không gì cả. Một khoảng không mù mịt. Hắn nói, đừng quay lại, chúng chỉ là trò đùa... (...)

Giờ vẫn đập  (thơ) 
thằng người là thằng người là thằng người / tôi không quan tâm da thịt nó thế nào / đôi người bình thường đã làm tôi tởm lợm / nếu đó là theo quan điểm bình thường / tôi cần một linh hồn / giết nghẹt tôi // tôi cười trong đêm tối / gió thọc con dao qua tôi / và bóng đêm cắt phăng lồng ngực // tôi thèm một thằng người / một thằng người như người / như linh hồn biết đớn đau và chia sẻ / tôi sẽ yêu nó / như một con tinh tinh giữ lại linh hồn mình / qua những đứa trẻ nó bắt...

Họ  (thơ) 
họ chế ngự ngày / bằng loăng quăng trong thành phố / với ly café và những điếu thuốc / dụi và đốt // họ cầm chừng / cuộc đời này / miệng bình luận / bằng đôi mắt không rời, ăn tươi và xuyên thủng những người đàn bà đi qua đi lại / họ cầm chừng / với chiếc lá đang hiện nguyên hình trên đầu...

Thơ | Cuốn đêm lại và giấu đi | Nhẹ nhàng  (thơ) 
đằng sau là một người đàn ông méo mó / dị dạng, nhưng sự đung đưa diễn tả ông đang hoạt động rất say sưa / theo nắng chiều đến khi ông chìm xuống // trước ông là những đống sách / viết, / giấy và những bức thư... | Trôi theo cái bóng của nó / đêm phủ ngợp chính mình / rồi thở / một dòng sông đẫm... | tôi đổ nhựa vào một cái khuôn / chờ nó đông lại / tôi đổ nhựa vào một cái khuôn / nhìn nó đông lại / cái khoảng khắc của nó là nhựa / ở một thể khác / rót vào chính nó...

Tinh thần dân tộc | Trăng trối [4]  (thơ) 
... một ai đó sẽ khen / chị ở truồng thật đẹp và lạ / và chúng ta chẳng cần gì nữa cả. // kì lạ khi mọi suy nghĩ đều như nhau / người ta hài lòng với một đôi cánh / chở nguyên một đống thiên tài... | năm năm sau tôi sẽ nằm giữa / hai vạch thẳng tắp / của đường rày / có lẽ đó là hành vi tự sát / nhưng mọi cái sẽ nhanh được quên đi...

Vết cắt  (truyện / tuỳ bút) 
Tôi thấy những vết máu dưới làn da đang dần đông đặc lại. Tất nhiên, đáng lẽ ra tôi không nên ngạc nhiên đến thế, nhưng nó vẫn cứ chảy. Thực sự, nó làm tôi rất ngạc nhiên, cứ như lần đầu tiên tôi biết mình làm người, là người với dòng máu này, đỏ, và tinh khiết. Nó làm tôi bật khóc. Ngày hôm qua, tôi đọc đến một cụm từ và nó làm tôi sửng sốt. Dường như, nó là từ mà tôi luôn tìm kiếm bấy lâu nay... (...)

Cảm xúc  (thơ) 
... tiếng rên ta sẽ bắt đầu như thế nào khi đi vào ánh sáng / mùi thế giới, gió, đất, nhựa, mưa và mọi thứ / đang chạm vào màng nhầy cảm xúc ta / một rung động như tiếng hót...

Lồn | Anh | Thơ  (thơ) 
miệng lồn là những lời có cánh. / chúng ám dụ anh nhưng không cho anh thật sự vào. // hãy nhớ những vòng gai đặt quanh miệng lồn / như rào vực... | anh thích làm tình trong một cái xe tăng / nơi đó / anh lọc thiên đường bằng súng máy và hoả tiễn / chỉ việc nhìn, bấm và đọc thơ / với những lời hoan ca của em — say đắm / cùng bay lên... | hãy bắt khẩn cắp kẻ ấy lại cho ta / ta biết / hắn đã ăn mất đầu ta / tim ta, trí ta / hắn đã ăn cắp thời gian — chương trình ngày tháng của ta / cả không gian và cái xã hội này...

Cuộc trình diễn của những con rối  (thơ) 
những con rối lại tái đấu với tôi tối nay / với thân hình rực rỡ của chúng / và ma quái với ngọn trăng / chúng kéo tôi vào cái lòng đỏ của máu / ngập ngụa đời / và chúng tôi sẽ cùng chơi / với một vầng trăng khác...

Hai bài thơ  (thơ) 
... trắng hết / trắng trống sâu rỗng / chẳng có gì / chúng ta trong đó / chúng ta sẽ trong đó / lâu trong đó nữa / chúng ta chơi. // chúng ta điên rồ sắp đặt một thế giới đối nghịch / với cái trạng thái ấy... | ... trên chiếc giường / anh sẽ ăn thịt em / em sẽ ăn thịt anh / chỉ trong vòng ngắn ngủi với sợi tơ nhện ấy / trước khi mọi thứ rơi tuột ra khỏi chiếc đồng hồ...

Ra đi, ở lại và sống  (thơ) 
một khoảng khắc đã vụt biến khỏi đôi bàn tay như cánh bướm / đậu vào nơi vô thức và rải mùa đông / ướp lạnh tâm hồn / nhiều bầu trời đã đi / mây lục địa / chúng ta tràn trong nước / chờ cuộc thuỷ sinh cuộn xoáy tâm hồn / đẻ ra một con người mới...

Thời gian | Yêu thương  (thơ) 
... khi em nhìn / không gian trôi em từ căn nhà đến nơi làm việc / tiếng ò e đứa con người lạ đến quán café với tiếng nhạc / đến khi nó bật qua một mùa thu khác / lặp lại ngày này năm xưa, năm rất xưa... | chúng ta sẽ nói gì khi con đường dừng lại / rằng sự sống cũng có lúc chia ly / để về ngôi nhà ma quỷ / chơi với sự tù đày / nhiều khi phận đời khó / trói chân, những nghĩ suy ngược hướng / đụng bờ tường...

Nói với em | Ta & ánh sáng | Trong từng phút nghỉ  (thơ) 
ta sẽ cho em cả vũ trụ / để em chơi trò xã giao và cái lạnh lẽo của em / thực ra chẳng bằng cái tinh cầu nào hết // ta sẽ cho em / một thế giới / để em xem xét từng con người / trong em... | trong từng xác chữ nằm dưới bước chân cuộc đời / có da thịt tôi / trong cuộc chiến vô hình giây phút không và thời gian cuộn cuốn / những hình nhân bỏ chạy trong đêm / đem theo sự kinh hãi... | ... mi đã tìm ta qua những ranh giới / mớ mật ngôn / mượn đêm mi gọi bằng nỗi cơ đơn / ta thầm thì trong giọt nước mắt mi rằng / chưa có thực sự cơn bóng đêm nào tới...

Quê hương  (thơ) 
... tôi đi qua nơi này / thời gian thành luồng / không gian thành khối / lầy lội / nóng bức / rác và công viên / gió thổi đìu hiu / tiếng kèn chậm / hạt bụi rơi / cây bông giấy // dừng lại thôi / tán cây ven đường / bóng rụng...

Cơn mưa | Trò chơi  (thơ) 
tôi nghe một vũ điệu dâng lên / dâng tràn lên / và lũ cuốn nó cao lên tận trời rồi đổ thẳng xuống / với những tinh trùng và trứng của nó / như một cuộc phóng sinh của giao hoan / của dục lạc đến hồi chất ngất... | đừng xấc xược với ta / tại sao chúng ta lại thù hằn như vậy / đến đánh rơi cả vũ khí của nhau / trước khi kẻ thù đến...

Trăng trối [1 & 2] | Những con người nơi đây | Cái chết  (thơ) 
khi cơn dông kéo em ra khỏi cơn nhức đầu của nó / có thể em sẽ không còn tồn tại / để thấy nguyên vẹn em và xã hội này... | ... tôi sẽ kể em nghe về ngày tôi sinh ra / đen và đau đớn / cái ánh trăng đó / cái ánh trăng chưa từng tồn tại / đã đi theo suốt cuộc đời tôi... | ... như một cái lục lạc / tôi thấy thế giới này mãi leng keng / leng keng! bạn có muốn mua một lô hàng đó / ở địa ngục / để bày bán một nơi khác / cái giá rất bèo, cho một con người... | tôi sẽ nói với cái chết rằng / nó thật đặc sắc và / sự kiên nhẫn của nó / xứng đáng cho bất cứ ai chơi với nó suốt cuộc đời...

Giấc mơ và hiện thực | Ấy cũng bởi vì  (thơ) 
tôi lật ngôi mộ đó lên như một con rùa / những chiếc cẳng huơ huơ vào trong bóng chiều nhập nhoạng / thấy ảo não một nụ cười / ồ thì ra đôi khi chúng ta tưởng mình trốn thoát / để rong chơi / nhưng thời gian kịp bắt lại... | với một giấc mơ hão huyền và bàn chân cỏ / tôi lan đi / như mặt trăng của đêm len vào giấc ngủ của bầy sói / và hú vang lên cái man dại của tộc nguồn / cái man dại của tộc nguồn / như làn nước chảy / qua đá, sùi rần lên...

Tình yêu của sự chết  (thơ) 
Hãy mở rộng đôi mắt cô đặc một vầng hào dương và sóng biếc / Mở rộng lối thoát điên cuồng của anh / nơi mọi thứ tồn tại xanh và chỉ xanh / Ái ân với lạnh lẽo và thăm thẳm. // Dưới ánh mặt trời những cánh hải âu bay vào ghềnh đá / Tung nát yêu đương...

Miếng ăn để sống đầu tiên  (thơ) 
... tôi phải nhìn chính mình khi ăn / để thấy rõ sự bạo tàn của sự sống / & thấy những phần cơ thể mất dần / với cùng nỗi đau đánh đổi của nó / & những phần còn lại đã cưu mang tôi như thế nào // người ta có nhiều kiểu hiến tế / có người hiến tế cho thượng đế / cho người khác, cho cái chết / cho sự buông xuôi / vô vọng / tôi hiến tế tôi / cho chính mình / chỉ chính tôi, tôi mới tồn tại / Như sự thách thức / cho đến tận cùng.// rồi bữa ăn dọn ra / tôi đã không bao giờ dùng một món nào của sự phủ phục...

Những giấc mơ  (thơ) 
ông khép tà áo khoác lại / và kéo vành mũ thấp xuống / che đi đôi mắt và cơ thể / nhưng mỗi đêm tiếng nhịp tim ông vang vọng qua mọi bức tường / đập nghẹt tim tôi // tôi không thấy ông / chỉ hình dáng và chiếc bóng cho tôi một sự pha trộn về những điều sắp mất...

Cánh cửa | Nhà thơ câm  (thơ) 
... đằng sau cánh cửa / là những đường phấn vòng vèo / hình những ngôi nhà, cánh cổng, con đường và mây trắng / có đường cào của con mèo / dấu vết rạn nứt của thời gian, hàm răng dăm sắp trào ra tua tủa // đằng sau cánh cửa / là đôi mắt nhìn vào / hàng đêm mất ngủ... | ... điều gì ông đã nói với chúng tôi mà ghê gớm vậy? / khi ngày và đêm liên tiếp xuyên giấc ngủ giấc mơ / và quắc đôi mắt nó nhìn chúng tôi đe doạ / điều gì làm những tiếng nói của ông đập thình thịch vào nỗi nhớ chúng tôi / như trong cơn bão thét / quật bốn mùa...

Tháng Tư hiện mặt quỷ dữ  (thơ) 
[BA MƯƠI LĂM NĂM SAU 30/4] ... sinh ra từ vòng tay ma quỷ / rồi mi sẽ trở về nơi mi sinh ra / gần thôi, và thứ thiên đường của mi, mi luôn mong ước đến / sẽ tương xứng với những điều mi đã sống và tàn huỷ nơi đây // Tháng Tư này, tôi đã gặp quỷ / trong lốt một con người. / Hãy canh chừng trái tim anh vì nó còn khát máu...

Cười & nói | Dáng hình tôi  (thơ) 
... Tôi đã thấy thế giới này như một hồng cầu nhỏ / Trong chứa màu đen / Tôi đã thấy màu đen ấy được treo lên / Và nhiều người ngưỡng mộ / Họ lắc lư nó, họ bấm nó trào máu ra rồi uống và nuốt / [như thèm khát nó, như thần linh nó] / Và họ nhét nó vào một lò ấp / Để nở ra thiên đường... | Tôi còn một con mắt / Để thấy mình nhảy múa trong đêm / Tôi còn một chân để đi trần đất cát / Còn một tay sờ ráp mặt người / Một nửa tim ấm nóng / Một nửa máu, một nửa mặt, một nửa môi // Thì hãy xem như tôi vắng mặt [hay chưa đến] hôm nay...

Cỏ  (thơ) 
... Màu xanh bạc trên cánh đồng, màu xanh mạ trên cánh đồng / Cỏ buộc bó người / Cỏ điên cỏ loạn cỏ ám cỏ tâm thần cỏ kinh phong cỏ giết người cỏ vô thần / Cỏ tín thần cỏ đực cỏ cái / Cỏ quỳ cỏ lạy / Cỏ mớ / Cỏ thức / Cỏ ngụy trang / Cỏ cháy / Cháy rụi ra người / Cháy rụi ra ma...

Một cách tới thượng đế  (thơ) 
Hắn đếm cơ thể đàn bà - đầy đủ / Không có cái gì dừng lại quá lâu hay nhanh / Chỉ đơn giản, hắn đếm thân thể một người đàn bà / Trần truồng bên cạnh / Chiếc chăn dưới đất / Ánh đèn không quá sáng hay mờ. // Hắn thực hiện quy trình như thế / Tuần hai lần, với những người phụ nữ khác nhau / Không phân biệt tuổi tác, ngoại hình / Hắn tìm một điều đặc biệt / Có thể làm hắn thấy sự tương đồng...

Dối trá | Quê hương  (thơ) 
Thế nhưng / Thế giới vẫn mang tôi đi / Trong một cơn mơ ảo / Nó thì thầm với tôi rằng / Đây là sự thật, cái chết là sự đứng lại cuối cùng / Kì lạ... | Hàng rào nhỏ phơi những sắc màu như những con cá khô / Đó là cái duy nhất làm tôi nhớ quê hương / Ở đây mọi người không mặc đồ / thậm chí họ không có mặt, cơ thể họ là một khối đặc / Họ di chuyển nhanh và họ có suy nghĩ [chắc chắn thế] / nhưng họ không có nụ cười và đôi mắt họ thăm thẳm như đã bị móc / Tôi hay làm như cái lưỡi câu giữa phố...

Buổi sáng  (thơ) 
Ồ / Buổi sớm không ăn thịt tôi / Bằng chiếc răng bẩn thỉu của nó / Bằng rác rến và mùi thối bốc lên / Từ những con kênh xả vào sự sống / [như dòng Văn Thánh cạnh nhà tôi] / Tôi không nói buổi sáng ăn tôi / Chỉ có điều nó xâm ám từ từ / Như hơi độc / Tiếng chim cũng khác...

Tháng tư  (thơ) 
... Hãy mở rộng, nứt toác ra hỡi đêm và ánh sáng / Điều gì sau ngươi? / Vũ trụ hoan lạc nhảy múa bị ngươi cầm tù / Hãy mở cửa ra và nhìn vào đôi mắt sâu thẳm mù loà ta / Niềm tự do ta thách thức / Ngươi không thể cầm tù giấc mơ ta, một lời nguyền giả tạo / Ta thách thức những mặt nạ mi / Che giấu khuôn mặt yếu đuối mi / Sự mơ hồ mi, chẳng làm được gì, cứ nhốt ta vào hù doạ / Bữa tiệc ta vẫn điên cuồng nhảy múa / Hãy bay lên nào chim của giấc mơ ta / Những giấc mơ đẫm say ca hát...

Nếu có thể, hãy cho buổi chiều dừng lại lâu hơn | Bình minh  (thơ) 
... tôi bắn vào thái dương trong trời chiều đầy máu / Tôi nghe tiếng thế giới này thật gần / Không thấy điều gì cay đắng nữa. // Buổi chiều đẹp mênh mông... | ... Ước gì em có thể thấy bình minh / Chiếc lồng anh rộng lớn / Nơi anh treo mặt trời và thả nổi những đám mây / Những đám mây ngày xưa lũ cuốn / Em sẽ thả vạn đoá lưu lan / Nở hoa và cánh bướm / Nở chim và tiếng hót / Em sẽ cài trong nắng sợi tóc của tình yêu / Nhầy nhụa sáng...

Phục Sinh  (thơ) 
... Đoá hoa bay lên trời / Đoá hoa trong đêm máu / Lễ phục sinh / Lễ phục sinh / Người quỳ trong đêm tối / Đốt nến nguyện cầu / Những vì sao đã chết / Bầu trời nằm trong rãnh tối nay / Vỉa hè đầy gián chết...

Những vần thơ của tôi | Sách  (thơ) 
... Những vần thơ của tôi, tôi đã cắt rời ra, vội vã / Những vần thơ chính tôi xé nát — giãy chết, kêu gào / Tôi đã quăng chúng vào hoảng loạn / Cô đơn, yếu ớt / Tôi đã làm một thượng đế nhẫn tâm / Như ngày xưa tôi bứt rời từng chân con kiến nhỏ... | ... Tôi luôn đợi, bằng những giá trị / Sẽ có ai đó đến và mang tôi đi / Dù một mồi lửa nhỏ. / Dù một mồi lửa rất nhỏ, phừng lên...

Những khoảng tối rất xa  (thơ) 
Em có thể ngã vào vòng tay các vì sao / Bóng đêm và ánh sáng / Những vì sao đến từ những nơi rất sâu / Xa và nói những điều bí mật / Những điều không ai biết / Về tự do và hạnh phúc / Về những bước chân vượt nghìn địa ngục / Thoát mọi sức hút / Thoát mọi chiếc lồng / Thoát mọi ngữ ngôn và những kí tự đông đá ngoài địa cầu / Em sống / Em trôi...

Những bông hoa đã nở  (thơ) 
... Một ngày bắt đầu bằng một tháng trước đây / Như những tháng của những năm trước đây / Cùng một nỗi đau như thế / Như cứ kéo dài mãi ra / Và tôi lại là một người đàn bà...

Những con thú dưới mặt trời  (thơ) 
... Những con thú uống mặt trời / Uống núi / Uống linh hồn / Những con thú / Cào rách sự đổi thay, trác táng, sa đọa / Cười những chiếc chuồng nhếch nhác / Đầy lũ rận, phân / Liếm vào vết thương bằng đức tin bội phản / Những giá trị gông cùm...

Chỉ là một ví dụ | Hoàng Lan | Thả rời em  (thơ) 
Thả nổi là một hành động có tính chu trình / Nếu anh có thể điều chỉnh cách nằm để khỏi phí sức / Có nhiều kẻ đã lênh đênh qua nhiều thế hệ, thời gian, lãng quên bằng điều đó / Nhưng cũng có nhiều kẻ đã lênh đênh đến tận sự quên mình... | Thì đã sao? / Tôi treo mình trên cây và đặt một cái thòng lọng bên cạnh / Để nhìn những con mắt dội ngược vào / Thì đã sao? / Tôi rị mọ với những con số trong vành muỗng café khuấy đi dần hợm hĩnh... | ... Em cũng có một lớp áo như thế / Em luôn khiêu vũ / Và anh thả rời em / Như thả rời thời gian vô tận // Em có thể đi như anh và nhảy múa / Những vũ điệu em chưa thấy bao giờ...

Nhìn  (thơ) 
cài các sợi cơ lên mặt — cười, nhăn / lắp — nhắm & mở / ngó // kẻ đường ngang — cứa, dọc, thẳng, pha trộn / bét nhè // lùi, tới, tua nhanh, tua chậm // như với vào màn hình / khoá kín căn phòng / tắt thở [ = tắt đèn ] // ... // hết ngày...

Nơi như thế  (thơ) 
Dưới mặt đất là những bầu trời / Treo những cánh tay sắt thép và cái đầu phòng lạnh / Điều hoà chạy ro ro / Dưới bầu trời là những mặt đất / Sao đụng đầu phá huỷ / Quay đi rồi trở lại / đến rồi lại / Nhưng vẫn có những linh hồn không hái được sao...

Khoảng rùng mình  (thơ) 
Tôi không thấy bóng tôi / Khi ánh đèn hắt xuống những đường cong trên người run rẩy / Chúng chạy trốn phần đen tôi, nấp vào khoảng lệch nơi điểm mù đôi mắt / Tôi tràn đầy ra / Góp vào lớp màn kéo dải ô-xi bọt khí / Mọi thứ hình thành nhanh và một khoảng động di chuyển như vòng xoay / Thở...

Có lẽ là giấc mơ | Nghe lời | Đi qua  (thơ) 
... Tôi đã không biết mình làm gì trong đêm đó / Nhưng sáng dậy / Tôi đã trôi tuột [tất cả] đi... | Họ nói với tôi / Hãy dừng lại / Phía trước có lực cản, họ nói / Hãy tự đào cho mình một cái gì đó / Như loài chuột chũi / Tôi đã làm theo / Nhưng tôi thấy đầy vật cản... | ... Tôi hỏi / Vì sao ngõ cụt? / Họ nói sao họ lại không biết đó là ngõ cụt. / Và tôi đi / Dù sao, họ không phải là cái bản đồ...

Những cầu thang  (thơ) 
Những cầu thang leo lên / Leo xuống / Những cầu thang vòng vòng / Lăn lộn qua những đầu óc / Bắt chéo từ những hốc mắt đến con tim // Những cầu thang khập khễnh / Nơi khoảng tối có những góc cho đau đớn ngồi / Có những vòng cuộn xoáy / Nơi cơn đau đầu, nỗi đau và hư vô ngự trị / Điểm mù con mắt...

Như tôi đã đi ngang qua  (thơ) 
... Trên vỉa hè Sài Gòn / Lá bay xuống mặt nước chiều nay - cánh chim bay không rời khỏi chiếc tổ nhỏ / Thành phố chật mênh mông / Trên vỉa hè Sài Gòn / Tôi sống / Những hành lang đã xếp dọc đường đi / Nép vào bóng tối / Đất nước xếp hàng nhận những đường cày ban phát / Lúa sống dưới những đường truyền thông mùa Xuân đất nước...

Tôi chỉ 21  (thơ) 
... Khi tôi kéo đôi vớ đen lên người, quệt lên môi chút hồng tươi sự sống / Bốt trắng nơ xanh / Tôi giễu cợt sự xa lạ xung quanh / Kiêu ngạo và buồn bã / Tôi đi qua những ánh mắt mình // Trong đêm / Tôi vẫn là một con người rất khác / Như con người rất khác khác hàng ngàn lần đã khác / Và tôi đếm số chính mình xếp hàng qua thời gian...

Lồng đèn đỏ | Sau tất cả là khai sinh | Nơi căn phòng ấy, em nghĩ  (thơ) 
... Sự khao khát gào thành từng miếng rướn nhục thể / Cuồng phong những khu rừng // Anh yêu thầm thì / “Nơi đó rất nóng...” // Phố vẫn cao và chiếc lồng đỏ long lanh... | Chúng ta đã thay máu cho gió / Sơn mọng cỏ / Chúng ta đã bỏ cho chúng tự do / Bay nhảy / Chúng ta đã cạo trọc bầu trời / Đã vót bằng ngọn núi / Chúng ta động đất / Chúng ta mộ cổ / Chúng ta thầm thì... | ... Có thể rất có thể chúng ta từng không mong muốn được sinh ra / Nhưng chúng ta đã được sinh ra / Có thể vẫn dùng được từ “tai nạn” / Nếu con chúng ta muốn ra đời / Còn ta thì không / Trời vẫn đẹp nắng...

Hắn & Chúng nó  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN LIÊN HOÀN] Hắn mọc ra từ những con đường, những hẻm nhỏ, những bước chân, từ những tiếng còi xe nhốn nháo đến tiếng khóc thầm một cô gái trong đêm. Hắn đến, đi, hiện diện... | ... Chúng nó đang la hét, “Hãy quẳng bọn chó chết kia xuống”. Bọn chó chết nhe răng bảo, “Chúng mày hãy câm họng lại”. Cuộc đấu khẩu xem ra có màu sắc tự do dân chủ, mặc dù không ai biết những đòi hỏi của họ để làm gì. Bọn chó chết thì chẳng bao giờ chết. Đám đông thì cũng không bao giờ mỏi miệng... (...)

Cóc chết | Nói với những thiên thần | Kẻ thua cuộc | Hiến tế  (truyện / tuỳ bút) 
[CHÙM TRUYỆN CỰC NGẮN] Hình ảnh gương mặt thánh thiện và ngây thơ hiện ra trước mắt hắn! Hắn mỉm cười. Đó là gương mặt gần gũi với hắn vô cùng, gương mặt hàng ngày ôm ấp nhân hình hắn, gương mặt thượng đế đã vứt bỏ, đầy đoạ đến tận cùng quên lãng: gương mặt thật sự của hắn. Khi hắn đưa tay lên định ôm nó, thì vụt cái, hắn bị hút mạnh mẽ về ánh sáng nó vừa phát toả ra. Đúng lúc ấy, hắn biết mình đã chết... (...)

Cuối con đường, nơi anh và ánh sáng  (thơ) 
Em đã cắt đứt họng anh, nơi anh không thể nói / Em tìm về / Nơi không thể nắm bắt, em đi / Chiều máu vỡ / Rót hơi ấm cuối cùng / Em bỏ lại anh cơn truỵ tim ánh sáng...

Em cứ làm, nếu muốn...  (thơ) 
... Thanh la cao vút / Nơi không có nhốn nháo làm em sợ hãi / Và nhắm mắt bắt đầu cuộn xoáy nơi màn đêm kéo đến / Người đàn ông vục xuống cõi định hình và không muốn trồi ra / Em cứ thả lỏng và chìm vào cảm giác...

Tầng thứ 21 Eden Building  (thơ) 
Khẩu súng nói với chúng ta rằng chúng ta là người bị hiến tế / Vì sự vô nghĩa, sự thất vọng, hoài nghi và xa lạ / Với chính cơ thể, ngọn buồm chưa đủ căng / Nên đâm vào hụt hẫng / Chúng ta...

Cái gọng kính hình tròn  (thơ) 
... Trái tim anh lệch qua bên phải em, nơi chúng ta như thể nhập vào nhau / Nhưng / Sự nhịp nhàng của anh... / Sự chờ đợi một điều gì sẽ dứt // Thượng đế có nói với anh / Tiếng rên em chỉ là sự thở dài? // Thấy mình đi qua anh / Và lưng chúng ta là những lời chia tay vội vã...

Diễn biến hoà bình  (thơ) 
Tôi thấy những con người phóng ra từ cửa sổ đất nước hay leo vào một cuộc thanh trừng / Có kẻ vừa chạy vừa la trước khi ẩn cư vào trong ngục tối / Sợi dây quyền–tiền treo trên cổ chờ một kẻ cao hơn kéo lên / Lúc nào cũng có / thể // Nhiều lúc chúng tôi bị lùa đi / Như một bầy cừu khỏi vùng cao nguyên hoang dại hay ngay cả khi chỉ còn bạc phếch vì bôxít...

Khẩu súng & các nhân chứng  (truyện / tuỳ bút) 
[CHÙM TRUYỆN CỰC NGẮN LIÊN HOÀN] Cô gái giơ ngón tay trỏ giả làm một khẩu súng và nheo mắt nhắm vào đầu tôi. Bùm. Tôi chết. Miếng thịt gà dang dở trong miệng... | Tôi nhìn cái lỗ hổng trên đầu của hắn rất lâu trước khi đưa tay lên bắn, vết bắn rất nhanh và chính xác, nó bay thẳng xuyên từ đôi mắt tôi qua mắt hắn, ngay khi hắn ngước đầu lên... | Tôi là gà. Quán này của Bảy Đực. Đúng hơn, tôi là một con gà bị người ta chặt theo chiều dọc thành hai phần bằng nhau, một phần bên phải mang đi luộc và phần bên trái thì mang đi nướng... (...)

Diễn dịch một cảnh phim câm  (truyện / tuỳ bút) 
[TRUYỆN CỰC NGẮN] ... Khi tôi giở tay ra, con chim bay mất. Tôi nhìn qua người đàn ông, có lẽ việc tôi nắm trong bàn tay một con chim là điều hiển nhiên như những cô gái chạy đuổi theo con bướm cả ngày trên cánh đồng... (...)

Cánh đồng xanh  (thơ) 
... Anh còn có thể đi đâu khi bị cầm tù trong tổ quốc? / Bị khám xét từng lỗ rỗng mạch trước lúc máu truyền đi / Trái tim anh bị bóp như người ta đo huyết áp / Dưới những khe đầu đài có đôi mắt nhìn lên... // Tờ giấy mỏng có thể bị đốt vạn lần qua trăm người bị mất tích / Giá mà anh còn có sức để nhìn thấy tổ quốc ngày mai. / Chén nước trà ở thời này rất chát...

Đêm tối | Cái hốc  (truyện / tuỳ bút) 
[HAI TRUYỆN CỰC NGẮN] Bóng tối vụt chạy theo những chiếc xe về địa ngục. Tôi bị bỏ lai, lạc và sợ hãi trong một màn bóng tối khác. Nó hú gọi và vội vàng đến bên ôm tôi, để tôi không bật khóc... | ... Giờ thì cái hốc mới làm hắn ngạt thở, nhưng khi hắn bước ra, hắn vô cùng ngạc nhiên và sợ hãi. Cái hốc mới đã tự dịch chuyển, đưa hắn đến gần cái hốc cũ đến nỗi hắn bước ra cũng đồng thời là bước vô... (...)

Buổi chiều trên đường Trưng Vương  (thơ) 
Khi những phần tử đi qua nhau / Chúng húc nhau vào bóng tối / Khi những phần tử đi qua nhau / Chỉ còn là một con đường / Khi những phần tử đi qua nhau / Hoàng hôn trắng dã / Đất hết phù sa / Mùa núi lở...


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021