tin & thư | chuyên đề | tác phẩm mới | tác phẩm của tháng | đối thoại | tác giả | gửi bài | góp ý |
sinh hoạt
đối thoại
Bệ phóng dân tộc, hay “sến” là... “loài chim cánh cụt biết bay”?  [đối thoại]

 

Phải nói là mình là một thằng thích đùa, hehe, lại đùa dai, mới bỏ mẹ! Mà thật đấy, đây nhá, hôm trước mình có đùa rồi, cũng đã bị “đồng bào” té tát cho vào mặt là “hỏi ngu bỏ mẹ” rồi, nhưng vẫn chưa chừa, vẫn thích đùa...

Thế à? Nguyên cớ?

Hì, chả là hôm nay đọc được bài “đấu khẩu” của Lâm Quang Thăn trên Tiền Vệ, trong đó có nhắc tới ông Hữu Thỉnh, chủ tịch hội...

Ông Hữu Thỉnh bao giờ cũng nghiêm túc, sao thấy nhắc tới ổng, cha nội lại thích đùa? Kỳ dzậy hè?

Hỏi ngu bỏ mẹ! Chính vì cái sự nghiêm túc của lão Thỉnh, tao mới phải “đùa”, cho “cân bằng”, cho “hài hòa thẩm mỹ”, hihi.

??

Đây này, mày không đọc à, lão Thỉnh nói chắc như đinh đóng cột đây này: “Khát vọng lý tưởng và khát vọng nghề nghiệp cũng là tinh thần của Hội thảo, nó luôn luôn là lẽ cân bằng của sáng tạo thơ. Đến cái tầu ngầm ở sâu dưới biển cũng cần có đôi cánh, đó là hài hòa của thẩm mỹ. Đánh mất sự hài hòa thì gây đổ vỡ cái đẹp.

Nghe... sến quá! Thơ với tàu ngầm thì liên quan gì đến nhau!

Thì thế! Nhưng khoan hẵng bàn đến thơ, cứ để cho “cân bằng” trước cái đã, tức là mình phải “đùa” một chút, cho nó “hài hòa”, cho “cái đẹp đừng đổ vỡ”, nhá!

Cũng trên trang của Hội Nhà Văn Việt Nam, mình đọc được bài này, trong đó có đoạn “nổ” rất “oách” của Hữu Thỉnh như thế này:

Lối sống tình nghĩa là đạo lý, là căn cước dân tộc, căn cước văn hoá quan trọng nhất trong hệ thống giá trị của Việt Nam. Hoá ra, mọi khát vọng hiện đại hoá văn học chỉ thực sự có nghĩa khi nó được phóng lên từ bệ phóng dân tộc.

Về “Lối sống tình nghĩa là đạo lý, là căn cước dân tộc, căn cước văn hoá quan trọng nhất trong hệ thống giá trị của Việt Nam”, thì mình không dám bàn tới, bỏ 410 tỉ đồng ra để xây một bức tượng Bà mẹ anh hùng thì quá là tình nghĩa rồi còn gì, ai chả biết, mới cả cũng có bác Tưởng Năng Tiến bàn tới rồi, mình xin thôi, mình chỉ muốn nói về cái “bệ phóng dân tộc” mà ông chủ tịch hội muốn “phóng” lên từ đó thôi!

Đi tìm hiểu xem cái “bệ phóng dân tộc” của Việt Nam nó giống cái gì, con gì, nó có như cái tàu ngầm có cánh không, thì mình bắt gặp được một bài viết này khá hay trên blog của bác sĩ Hồ Hải. Bài viết này có câu kết rất hay như thế này, mình xin trích ra đây: “Có lẽ cái thời rùng rợn ấy - người với người sống không phải để yêu nhau, mà sát phạt nhau vì ý thức hệ - đã làm cho con người không còn là người mà, chỉ là loài bò sát, nhai lại tư duy chân đất?

Đấy, chính xác, quá chính xác, cái “bệ phóng dân tộc” chính là cái này đấy, nó được hình thành từ “loài bò sát, nhai lại tư duy chân đất” đấy!

Bậy nà, cha nội ăn nói kiểu gì, ừ thì “thơ ca văn chương” của ta theo như ý của ông Thỉnh là phải “Bay vút lên bầu trời”, mà Lâm Quang Thăn đã bổ sung cho đủ ý là “bằng đôi cánh [của chim cánh] cụt”. Ờ mà chim cánh cụt thì bay lên như thế nào vậy cà? Nhưng dân tộc Việt Nam là một dân tộc anh hùng, thì “bệ phóng dân tộc” cũng phải là “bệ phóng anh hùng” chứ, sao lại “chỉ là loài bò sát, nhai lại tư duy chân đất”?, bậy nà!

Hỏi ngu bỏ mẹ, chim cánh cụt không (tư duy) chân đất thì là gì hả trời!

Viết đến đây, mình nhớ đến một “loài chim cánh cụt biết bay”, gọi là “tân sến”, “loài chim cánh cụt biết bay” ấy đã “cất đôi cánh cụt bay lên” như thế này:

Váy bay / Tóc bay / Mắt bay sóng sánh / Chúng mình là ngôi sao bay” (Vi Thùy Linh)

Phải chăng cái “bệ phóng dân tộc” của ông Hữu Thỉnh nói riêng, của Hội nhà văn Việt Nam nói chung, sẽ tiếp tục “bay lên” như thế?

 

 

------------------

Bài liên quan:

09.10.2011
[CHUYỆN VĂN NƯỚC TA] ... Về bài tổng kết “Hội thảo Thơ Việt Nam hiện đại nhìn từ miền Trung - ứng khẩu tại hội trường và bế mạc”, rên trang của Hội Nhà văn Việt Nam, 09-10-2011... (...)
 
28.08.2011
[CHUYỆN VĂN NƯỚC TA] ... Sau các loại trăm hoa đua nở dành cho Thơ “già”, chính trị tiếp tục đeo vòng kim cô cho Thơ “trẻ”. Bề ngoài, đó là việc cho các nhà thơ trẻ một cơ hội cất lên tiếng nói, nhưng thực ra là một cuộc thanh lọc ngầm. Vì vậy mà nhiều nhà thơ trẻ liệt vào dạng “khó bảo” thường không được chọn lựa, dẫn đến các tranh cãi về việc ai đi / ai không được đi... dự “Hội nghị Nhà văn Trẻ”... (...)
 
22.08.2011
[CHUYỆN VĂN NƯỚC TA] ... Chính trị ở Việt Nam đang phá hủy mọi giá trị đạo đức, thì Thơ làm sao có thể thoát. Nhưng bi đát hơn là các nhà thơ vì muốn an toàn mà giả vờ ngơ ngác đã dẫn đến thông đồng với cái ác. Thơ Việt như một con dê già leo núi, được chính trị giả vờ khoác lên tấm áo da hổ, cố gắng tinh anh theo kiểu tinh ranh... (...)
 
18.08.2011
[CHUYỆN VĂN NƯỚC TA] ... Hy vọng vẫn còn ở các nhà thơ vỉa hè, và một số nhà thơ chính thống khi mà họ ý thức được tuổi 18 đã là công dân cầm lá phiếu đi bầu cử, đã mặc áo lính vác súng ra trận nếu đất nước bị xâm lăng chứ không phải ngồi chờ xếp hàng mãi đến 35 tuổi vẫn còn được nhận danh hiệu hài hước xoa đầu vỗ vai nhà thơ trẻ, với vài ba chuyến xe đò miễn phí đến một nơi miễn phí và ăn những bữa ăn miễn phí... (...)
 
15.08.2011
[CHUYỆN VĂN NƯỚC TA] ... Nguyễn Hữu Hồng Minh trả lời phỏng vấn như thế ni... Còn Lê Thiếu Nhơn thì như vậy nè... (...)
 
25.03.2011
[CHUYỆN VĂN NƯỚC TA] ... Trong khi những người yêu văn chương khắp nơi đang “Tưởng niệm Phạm Công Thiện” - hiện tượng văn nghệ một thời - dù yêu dù ghét, dù coi ông là thiên tài hay chỉ là thứ lập dị phá hoại… - thì tất cả đều nhất quán ở một điểm: mọi hoạt động chữ nghĩa của Phạm Công Thiện là luôn ca tụng, xiển dương tinh thần tự do, kích thích và thôi thúc văn nghệ sĩ hướng về phía tự do, , thì văn nghệ sĩ Việt Nam hôm nay làm cái tréo ngoe như vầy... (...)
 
23.03.2011
[CHUYỆN VĂN NƯỚC TA] ... Lài lang thang trên net, đọc được đoạn sau đây trong bài “Muốn công bằng, phải công khai” của TƯỜNG DUY... Thấy tếu ghê, mời quý vị xem cho vui... (...)
 
14.03.2011
[CHUYỆN VĂN NƯỚC TA] ... Mình cứ “tấm tắc”... cười mãi khi đọc được cái câu nói rất chi là dân dã “Hỏi ngu bỏ mẹ!” trong truyện cười... “vãi đái” của bác Phùng Tường Vân đăng trên Tiền Vệ! Đến bây giờ nghĩ lại mình vẫn không thể nhịn được, vẫn bật cười “khanh khách”... (...)
 
08.03.2011
[CHUYỆN VĂN NƯỚC TA] Chuyện xảy ra một buổi tối tại một sân chiếu “phim phường”, Saigòn sau 1975. Trên màn hình bà con đang say mê theo dõi hình ảnh đất nước Liên Xô giàu đẹp, chợt một dòng nước “cần câu” nhẹ nhàng “lan toả” ... (...)
 
07.03.2011
[CHUYỆN VĂN NƯỚC TA] ... “Cây bút hội nhà văn nào - tác phẩm ấy”, thì cũng... đúng với cái tình cảnh của “cái nước mình nó thế”! Tức là, “những cây bút” mà ngày ngày bị/được “tưới” bởi cái thứ “nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa”, thì làm sao có thể cho ra “tác phẩm để đời”, hay nói như cụ Nguyễn Du, là “mua vui cũng được một vài trống canh”, được!... (...)
 
[CHUYỆN VĂN NƯỚC TA] ... Viết về ông Hồ Chí Minh / với những chuyện tình mùa Xuân, mùa Đông / còn nóng bỏng mặt giấy / và màu máu thắm đỏ, của ông ấy / thì có mà chết sớm / chém ngang lưng / it ra cũng “trảm giam hậu” / vì ông ấy chết rồi / nhưng còn để lại bao nhiêu là công an / Có đâu như Gia Long / như Lê Lợi / làm gì có công an văn hóa bảo vệ cho!... (...)
 
[CHUYỆN VĂN NƯỚC TA] ... nếu tác giả cuốn Dị Hương / hay tác giả cuốn Hội Thề / hay một hội viên nào khác của Hội Nhà văn Việt Nam / dám viết một bộ tiểu thuyết lịch sử / qua đó những góc cực kỳ khuất / trong tâm lý của Hồ Chí Minh / bị đem ra rọi... (...)
 
06.03.2011
[CHUYỆN VĂN NƯỚC TA] ... Ôi Hội Nhà văn lòng bao la biển cả / Dù hơn một lần Mẹ đã hồ nghi và cho người lên tận Đà Lạt theo dõi và điều tra tôi / tôi có điều kiện cảm thông hơn với những người điều hành Hội / nhưng tôi sốt ruột lắm rồi / Tôi phải lên tiếng vì Mẹ và cho Mẹ / Nhiều đồng nghiệp mọi miền... động viên... xoa đầu vỗ vai tôi cho thế là được... (...)
 
05.03.2011
[CHUYỆN VĂN NƯỚC TA] ... Không biết tự bao giờ, Hội Nhà Văn Việt Nam đem vào tranh luận những giáo điều định lượng, số đông, bảo rằng kẻ khen (chúng tôi) đông lắm, phe chê bai khác nào như “châu chấu đá xe”, có lẽ dần dần đang hình thành một thứ văn học kiến nghị, tệ hơn nữa một thứ văn học doạ dẫm mất rồi... (...)
 
[CHUYỆN VĂN NƯỚC TA] ... Hình như, đây không phải lần đầu dư luận lên tiếng về các hoạt động như kết nạp hội viên, trao giải thưởng... của Hội Nhà Văn VN, và bao giờ Hội cũng chọn cách im lặng, làm dư luận mệt mỏi mà mình vẫn an toàn... (...)
 
[CHUYỆN VĂN NƯỚC TA] ... Hầu hết những bài ca ngợi “Hội thề” & “Dị hương” đều viết theo “phương pháp luận bịt mắt bắt dê” kiểu Lê Thành Nghị. Như thế này, liệu người đọc có dám tin rằng Hội Nhà văn Việt Nam đang sở hữu một đội ngũ lý luận phê bình đích thực?... (...)
 
03.03.2011
[CHUYỆN VĂN NƯỚC TA] ... Câu chuyện kể ra đã hơi có mùi ẩm mốc, nhưng cũng cứ xin được có đôi lời : thưa đó chẳng qua cũng là một thứ hiện tượng “Đông Thi” đó thôi... (...)
 
[CHUYỆN VĂN NƯỚC TA] ... Nếu Nghêu Sò Ốc Hến là một vở tuồng hài “vĩ đại”, thì “vở đời Nghêu Sò Ốc... Sến” mà chúng ta luôn được chứng kiến trên cái “làng Việt Nam” thân thương, là một vở “kịch cỡm” vĩ đại! Ngao ngán thay!... (...)
 
02.03.2011
[CHUYỆN VĂN NƯỚC TA] ... Nhìn tấm hình ông Chủ Tịch HNVVN Hữu Thỉnh trao tặng giải thưởng tiểu thuyết cho tác giả Hội Thề Nguyễn Quang Thân, tôi thấy có một cái gì thật xiêu lệch, bất ổn trong thái độ của cả hai vị ấy... (...)
 
[CHUYỆN VĂN NƯỚC TA] ... toan tính tuyệt tác / tưởng tượng chẳng ngán / đảo điên hắc bạch / lịch sử lật tung / tự trào dân tộc / báng bổ cha ông / liếm đít ngoại địch / thiên triều thần phục / thế dân bán nước / tuyệt tác tuyệt tác / giả(i) nhì giả(i) nhất / tuyệt tác tuyệt tác / tiền boa tới tấp... (...)
 
[CHUYỆN VĂN NƯỚC TA] ... “Hội thề” không hẹn mà gặp, lại trùng với “tâm huyết” và dụng công của ông chủ tịch Hội nhà văn Việt Nam đang thực thi kế hoạch “kinh phí của nhà nước cấp cho các bác để o bế quan hệ với Trung Quốc”, “ Cái này nó liên hệ mật thiết tới... tiền”, nên tác phẩm này của Nguyễn Quang Thân bỗng như lân gặp pháo, như mèo gặp mỡ... dẫn đến giải thưởng cao nhất của cuộc thi tiểu thuyết, âu cũng là điều dễ hiểu vậy... (...)
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021